Nộp bài cho toà soạn xong,
tôi tong tả đi về. Gần ra đến cổng, một tấm biển thông báo, (hình như
thông báo nội bộ) đập vào mắt tôi : “ Công đoàn Báo Thanh niên tổ chức
chương trình liên hoan văn nghệ nhân kỷ niệm ngày Cách mạng tháng Tám và
Quốc khánh 2-9, kính mời các anh chị em công tác tại báo và các cộng
tác viên tham gia và cổ vũ cho chương trình.”
À, thì ra Công đoàn Báo Thanh niên cũng
hoạt động phong trào ra phết. Nhưng công việc ở đây bận rộn thế này chắc
chương trình cũng dăm ba tiết mục hát hò, múa may sơ sơ. Ba cái vụ văn
nghệ công đoàn này tôi rành lắm. Năm nào cũng tổ chức cho có chứ chất
lượng thì ‘phọt phẹt” thôi. Giữa cái thành phố to đùng, hoạt động văn
nghệ chuyên nghiệp ầm ĩ 24/24 giờ với hàng đàn “sao” nổi tiếng, thì mấy
cái phong trào văn nghệ của công đoàn “cây nhà lá vườn” thế này đâm ra
“lọt thỏm”, chẳng ma nào thèm ngó ngàng ngoài mấy anh nội bộ đơn vị “con
hát mẹ khen hay”. Nghĩ đến đấy, đã định dắt xe đi nhưng cái dòng chữ
cuối cùng đã khiến tôi chú ý “Đặc biệt, có sự tham gia của anh Bồ Câu”.
Ôi trời ơi, anh Bồ Câu của
tôi! Anh Bồ Câu mà chỉ nhắc đến tên thôi lòng tôi đã dạt dào biết bao
cảm xúc. Anh Bồ Câu, người đã làm cho bao nhiêu con tim độc giả phải
thổn thức (trong đó có tôi) vì những câu trả lời hóm hỉnh mà sâu sắc của
anh. Là công tác viên của Báo Thanh niên đã lâu, cũng đã nhiều phen lân
la dò hỏi nhưng tôi chưa một lần gặp mặt anh. Văn nghệ lần này, hẳn anh
Bồ Câu của tôi sẽ thể hiện vai trò như là một người lĩnh xướng trong
dàn đồng ca ?. Không, không, chắc là anh sẽ đơn ca một bài hát thật hay.
Giọng hát của anh chắc chắn phải mượt mà, sâu lắng, sẽ làm rung lên
từng nơ-ron thần kinh khán giả. Anh sẽ mặc trang phục thế nào nhỉ?. À
tất nhiên là comple trắng muốt, một chiếc nơ đỏ ở cổ. Mà sao tôi không
nghĩ đến chuyện anh Bồ Câu độc tấu đàn nhỉ? Có thể lắm chứ. Với một
chiếc đàn dương cầm bóng loáng, một bộ áo đuôi tôm cổ điển, đầu tiên anh
sẽ ngồi trầm tư, sâu lắng. Rồi bỗng nhiên, những ngón tay dài, trắng
trẻo loang loáng múa điêu luyện trên phím đàn và dòng thác âm thanh cứ
thế tuôn trào… Dù sao thì tôi vẫn thích anh Bồ Câu với cây đàn violon
hơn. Anh sẽ đứng trên sân khấu, nâng nhẹ cây vĩ cầm trên vai và âm thanh
réo rắt bắt đầu chinh phục mọi người…
Dù anh Bồ Câu có đơn ca,
song ca hay độc tấu gì gì đi nữa thì tiết mục của anh chắc phải hay lắm
và tôi nhất định phải có mặt để xem anh biểu diễn cho thoả lòng ngưỡng
mộ anh bấy lâu nay.
Tối ấy tôi đến thật sớm,
lại mua một bó hoa thật rực rỡ để tặng anh Bồ Câu. Tôi còn dự định sẽ
là người đầu tiên bước lên sân khấu để tặng hoa cho anh,(hơi băn khoăn
là có nên hôn nhẹ vào má của anh không, thôi không nên, vì nhỡ bạn bè
đồng nghiệp và … bà xã anh hiểu nhầm thì chết). Khi đến toà soạn Báo
Thanh niên tôi không ngờ lại đông người đến thế. Hội trường không đủ
chỗ, Ban Tổ chức xin cáo lỗi và chuyển sân khấu ra phía ngoài sân nên
buổi biểu diễn bắt đầu muộn một chút. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi ngồi
tán chuyện với nhau. Thì ra, mọi người cũng háo hức xem anh Bồ Câu biểu
diễn không kém gì tôi. Chúng tôi thi nhau đoán già đoán non xem anh biểu
diễn tiết mục gì đây. Tuy cãi nhau về tiết mục nhưng cả lũ chúng tôi
đều nhất trí rằng tiết mục của anh đặc sắc nhất nên chắc chắn phải để
diễn sau cùng và vì vậy chúng tôi phải xem cho hết buổi.
Công bằng mà nói, tuy chỉ chăm chăm vào
tiết mục cuối cùng nhưng chúng tôi cũng phải thừa nhận những tiết mục
văn nghệ của các cán bộ nhân viên “nhà Báo” rất “được”,
nội dung và hình thức thể hiện phong phú. Nhiều tiết mục biểu diễn rất
ấn tượng. Không có ai biểu diễn dương cầm hay vĩ cầm nhưng lại có độc
tấu đàn ghi ta nghe không kém gì nghệ sĩ chuyên nghiệp. Một số tiết mục
hát múa với phong cách hiện đại được mọi người tán thưởng. Chương trình
thêm phong phú với một tiết mục ảo thuật-hề vui vẻ, sống động làm nổ ra
những trận cười sảng khoái. Người dẫn chương trình lại là một nghệ sĩ
nổi tiếng cũng góp vào chương trình nét hài hước, duyên dáng… Cứ
thế, chúng tôi bị cuốn hút với những tiết mục văn nghệ của “nhà Báo”
cho đến khi bất ngờ nghe người dẫn chương trình tuyên bố: “tiết mục tốp
ca… đã khép lại chương trình liên hoan văn nghệ của công đoàn Báo Thanh
niên hôm nay, xin chân thành cảm ơn…”
Chúng tôi không tin vào
tai mình nữa. Một khoảng sân rộng nổi lên những tiếng lao xao lớn dần.
“Thế còn tiết mục của anh Bồ Câu?…. Anh Bồ Câu đâu rồi?... sao không để
anh Bồ Câu biểu diễn?...Hay là anh Bồ Câu bị ốm? …”
Với một nụ cười đầy ý nhị, người dẫn chương trình giải đáp thắc mắc của chúng tôi:
- Thưa các bạn, chúng tôi biết hầu hết các bạn đến đây với mong muốn được xem
anh Bồ Câu biểu diễn. Anh Bồ Câu đã nhờ tôi xin gửi lời cảm ơn chân
thành đến với các bạn đã nhiệt tình cổ vũ cho tiết mục biểu diễn của
ảnh.
- Đâu? anh Bồ Câu biểu diễn tiết mục nào? Sao chúng tôi không thấy.?
- Anh Bồ Câu đã tham gia
biểu diễn tiết mục Ảo thuật biến hình, một chú khỉ xấu xí biến thành
một cô gái đẹp trong chớp mắt. Và anh Bồ Câu chính là người đóng vai chú
khỉ đó đó các bạn à(!)
Trước khi ngất xỉu đi tôi còn thấy được xung quanh mình những hàng người tự nhiên ngã rạp xuống như người ta chặt mía vậy.
(Bài này
viết gửi mấy lần mà Báo không đăng (chắc sợ nói xấu anh Bồ câu giống
...khỉ). Tức mình "phọt" lên blog cho cả làng xem miễn phí.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét