Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

TẢN MẠN NHỮNG CÁI BIỆT DANH THỜI SINH VIÊN

Học cùng nhau, chơi cùng nhau, ở cùng nhau trong ký túc xá những hơn 4 năm, những tên sinh viên nào không có biệt danh mới coi là sự lạ. Hai mươi năm rồi gặp lại, gọi tên nhau toàn bằng biệt danh hồi ở trường có lẽ là niềm vui hiếm có, phải không mọi người ?.
Chẳng hạn như tớ đây, tên đầy đủ của tớ, đố đứa nào nhớ được? Hầu như chỉ nhớ tớ tên là Mèo, khi yêu quí thì gọi là Mèo Con, khi hơi ghét ghét thì gọi là Con Mèo. Có thể nói, tớ là người được hân hạnh có biệt danh đầu tiên của khoá mình và người đặt cho tớ chính là cậu Nam “xích lô”. Sự tích là hồi đó, tớ cao hứng làm “em xi” cho một chương trình văn nghệ của “các cháu mẫu giáo 18 tuổi trở lên” tại Hội trường C, mời các đấng mày râu là Hải “Bọ ngựa”, Minh “Nhí”, Hải “Đuôi”, Châu “Bờm”… đến chơi. Và thế là tớ “chết” cái tên Mèo con từ đó. Đến nỗi sau này, khi thi vấn đáp, con Bình Hối còn nhầm rằng tên tớ vần M mới chết chứ. Tớ cũng dám cá là bây giờ trên danh bạ điện thoại di động của khá nhiều bạn đều để tớ ở vần M. Nói thật, đến bây giờ dù thân hình đã trở thành Voi con rồi nhưng tớ vẫn khoái cái biệt danh dễ ghét này lắm đó.
Đã có Mèo rồi, y như rằng sau đó có ngay một chú Cún con ra đời là biệt danh của Hoàng Anh. Không chỉ thế mà Xuân Hoà cũng nghiễm nhiên mang luôn cái danh Hoà Mốc để phân biệt cùng Hoà Muối tiêu và Hoà Mít. Rồi thì cái Thị Hà cũng nhanh chóng có tên Hà Chuột bạch, Ngọc Hà là Đà Điểu, Kim Thương là Bọ gậy. Bên con trai có tên Tuấn Anh “Bò con” với đôi mắt giống y chang … mắt bò. Vì thế đến trường Pháp lý, nghe dân K10 mình xưng hô với nhau, chắc chắn mọi người sẽ ngỡ rằng đã lạc vào vườn…cổ tích, hay đơn giản hơn là vườn…thú (!).
Có thú rồi thì cũng có thức ăn, thức uống và thức hút (thuốc lá). Qui tắc đơn giản là người nào thích ăn gì thì gán luôn cái biệt danh đó. Cánh con gái có Khổng Dung khoái Zăm bông liên mang ngay tên Zămbông, khỏi bàn cãi, Thuý Hoà là Muối tiêu, Thanh Hương là Hương Chanh muối; cánh con trai có Dũng Ba số phân biệt với Dũng La Dalat,
Dựa vào hình thức, phong cách thường là yếu tố cấu thành… những cái biệt danh. Anh Thanh Hải cao kều, hồi đó gầy giơ xương nên dĩ nhiên có tên là Bọ Ngựa, Hải Bọ ngựa yêu và lấy Hà Đà điểu rất chi là vừa đôi phải lứa. Lão Phi Hùng nhà ta nom rất chi là “chí thức” với “bốn mắt thường trực” nên có tên là Biết Tuốt. Còn “cụ”  Hoài Nam với bộ ria con kiến (hồi đó mới lún phún) đành đau lòng nhận biệt danh “Nam Xích lô”. Lê Công Định được gọi là Định Ngáo vì trông hắn ta cứ ngáo ngáo (tớ đây chẳng thể giải thích ngáo là như thế nào, chỉ biết là rất ngáo). Đứa nào chơi ác đặt cho Quốc Anh mình cái tên “xì thẩu” nghe sao mà … đúng thế. Bây giờ trông còn được được chứ lúc ấy cậu đen thui, mập ịch, xấu ơi là xấu đó Quốc Anh à (!). Cũng như Đắc Minh bây giờ trông  cao to, “đẹp chai” chứ hồi ấy bé như kẹo kéo nên mới bị mang tên là Minh Nhí (bọn nó vẫn quen gọi là Nhí ơi, Nhí hỡi, quên luôn chữ Minh). Phong Nhom thì đương nhiên là còm nhỏm còm nhom và bây chừ vẫn như rứa (!)như Ngọc Lùn muôn kiếp vẫn lùn. Hoài Sơn không tự ái khi được gọi “yêu” là Hanuman (vì đây là một nhân vật hơi bị … được trong vở ca kịch nàng Si ta). Bột là biệt danh của Thanh Sơn chắc là vì mập mạp nhưng nhão …như bột. Do tình trạng chị em có vẻ phì nhiêu hơn anh em nên cánh con gái chúng tớ có hẳn hai quả mít là Mít lớn (Hiệp Hoà) và Mít nhỏ (Thanh Huyền), thêm hột mít (Xuân Nhuệ), thiếu … mít ướt bởi vì chúng tớ hiếm khi khóc nhè lắm. “Má” Thanh Cò bé nhỏ nhưng chúa… nói bậy. Là con gái mà cứ đòi làm chủ thể của điều 112 Bộ luật hình sự 1985 (tội hiếp dâm). Bình Hít (tên đầy đủ là Bình Hít le) là biệt danh của Thanh Bình (nam), bây giờ là Tiến sĩ Luật nhưng trông vẫn giống Hít le dễ sợ. Các bạn còn nhớ đến một đấng nam nhi nhà mình có một cái tên nghe rất khả ái là Liễu Minh Hoài, người thì cao mà thân hình ốm nhom ốm nhách đến nỗi có cảm tưởng như “làn gió biết mặc áo” không ? Vậy nên  “tiên sinh họ Liễu” nhà ta được mệnh danh là “Liễu tiểu thư” và thường bị cánh con gái chúng tớ mượn tên để viết thư làm quen với các chàng trai có ý định dòm dỏ mà chúng tớ thì muốn chối phắt hậu quả. Ngược lại với “Liễu Tiểu thư” là tên Bình Trọng với vòng 3 khá phì nhiêu, (lại thêm một cái quần ống loe màu kem phủ lên trên đôi giày bata xanh khá đặc trưng) nên bọn con gái chúng tớ cứ lén gọi cậu là Trọng ‘sồ sề”. Còn tên Hiệp “Pi-e”nữa, tên này có bộ tóc quăn rất tây nhưng là “chăm phần chăm” là dân miền …Tây cá “gô” bỏ zdô “gổ”.

Tính cách tạo nên số phận và tính cách cũng tạo nên …biệt danh. Có những biệt danh nghe như chửi nhau nhưng chủ sở hữu nó thì không thấy thế làm buồn, còn người gọi thì cũng quen đi, lâu dần thấy bình thường, có lúc còn thấy hay hay. Mọi người chắc nhớ ngay đến Hà Ngố và Vân Điên. Hà Ngố toàn xưng là Ngố, “Ngố thế này, Ngố thế nọ” (bây giờ 20 năm rồi mà gặp bạn cũ vẫn xưng hô thế mới ngại chứ). Khi cao hứng Ngố còn thêm vào chữ lót Diễm Ngố nghe cho oai (!). Mọi người cũng quen lâu rồi cũng thấy Ngố không ngố nữa, chứ người ngoài nghe được không khéo “lăn đùng ngã ngửa”. Sẽ không mấy ai nhớ đến Hồ Tuấn Anh mà sẽ chỉ nhớ đến Nhắng, hay ca sĩ Kiều Nhắng với bài hát “bèo dạt mây trôi” bất hủ. Bích Hằng có tên là Hằng “vấn đề” bởi vì lúc nào, ở đâu, cái gì nó cũng hay quan trọng “vấn đề”. Cũng như Tân “bôn” là người luôn luôn nghiêm túc, nghiêm chỉnh, nghiêm nghị đúng kiểu … bôn sê vích. Minh đểu thì đã được chứng minh là đểu thật chứ không phải đểu …giả. Thanh Bình (nữ) vốn hay lo lắng, hay hối thúc mọi người nên có ngay tên là Bình Hối. Thi thoảng được lót thêm chữ Mộng thành Mộng Hối để sánh vai cùng Diễm Ngố và Kiều Nhắng. Thanh (Đồng Tháp) như một chú gà con suốt ngày than “khiếp khiếp” nên được gọi là Thanh “Khủng khiếp” mặc dù nó hiền như đất; Vi được gọi là Vi “cau có” (bây giờ thì hình như đã hết cau có rồi). Tuyết “điều” lẽ ra phải đầy đủ là Tuyết “điều điệu” vì chị chàng trông yểu điệu thục nữ như mấy cô đào trên sân khấu Kinh kịch. Quốc Trung có khiếu hài hước, thường tham gia viết báo nên mang tiếng là Hai Cù Nèo- “rất hợp với dáng em”.
Địa danh, quê quán cũng được coi là căn cứ để đặt tên cho các “đương sự”: Loan Tây Ninh (vì quê ở Tây Ninh), Minh Đặc khu (vì hắn ở đặc khu Vũng Tàu-Côn Đảo). Minh Hải được gán thêm chữ Bọ vì có quê ở Quảng Bình.
Một số biệt danh khác vô cùng đơn giản như đang … giỡn. Minh Giặc bởi vì nó như giặc Minh; Tờ rúc thì do cách “chiết tự” tên hắn là Trúc mà; “bà Biện” là ghi nhớ đến cái họ không giống ai của Biện Thị Hoa, không gọi tên Hoa vì sợ trùng tên, cả khoá có 4 đứa tên Hoa; bà Biện trở thành phu nhân của Thạch “sùng” (vì hay nổi sùng hay là hay tiếc của, hay là quen miệng thì tớ không rõ). Anh Đỗ Đức Chín, nhiều tuổi, chưa vợ, có nguy cơ bị ế, nên mấy đứa ranh con gọi lén anh là Chín “lũn” (chín quá nên lũn mất); Anh Mận chỉ còn có 7 ngón tay nên gọi là anh Bảy (không biết có đúng không). Một số tên khác thì phức tạp hơn do gắn với những kỷ niệm đáng nhớ. Liệu “cờ mo” là kết quả của việc hắn ta toàn đọc tiếng Nga bằng tiếng …Việt. Còn Dương “nói lố” là cách phiên âm tiếng Quảng của chữ “nói láo” mà Dương hay sử dụng để chỉ trích một đứa nào đó. Hà “âm” là tên gọi lén của mấy đứa con gái đối với Trần Thanh Hà vì nhân này có vẻ ngoài như con gấu nhưng tâm hồn thì lại rất … “âm lịch”. (Hắn ta nghe được biệt danh này tức lên cho một chưởng chết liền.)
Có những biệt danh nghe qua thì đơn giản nhưng để giải nghĩa lại là cả một quá trình tinh vi, phức tạp; có những biệt danh ai cũng biết nhưng không ai dám giải nghĩa. Ví dụ như đố ai giải nghĩa được chữ “đuôi” trong biệt danh Hải “đuôi”? Tớ biết đấy nhưng tớ không nói đâu, hi hi…
Có những biệt danh hay, có những biệt danh dở; có những biệt danh dễ thương  nên đương sự rất lấy làm khoái chí, có cái biệt danh biến chủ sở hữu trở thành… “khổ chủ”; nhưng tất cả nó đều rất dí dỏm, mang đậm chất sinh viên, xứng đáng đứng hàng thứ ba sau… quỉ và ma.  
Hơn 20 năm đã trôi qua nhanh như một giấc mơ. Có dịp gặp lại nhau, nhớ lại những năm tháng cùng nhau dưới mái trường đại học, nhắc lại những kỷ niệm khó quên của thời sinh viên, gọi nhau bằng những cái biệt danh dí dỏm, ngộ nghĩnh là hạnh phúc vô cùng đó bạn. Ví dụ như Quốc Anh đang đường đường là Chánh Văn phòng SaigonTourist, đố đứa nào dám kêu hắn là “xì thẩu”?, Đại gia Tuấn Anh  đứa nào gọi “ê bò con (!)” chết liền? thì chỉ có bạn bè và bạn bè thôi, đúng không? 
    Tác giả : Mèo con
(đố ai nhớ tên thật của tớ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét