Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

CHUYỆN ĐỜI ĐƯỢC VÀ MẤT

Sưu tầm từ Blog Việt)

Bỏ lại sau lưng những xô bồ của cuộc sống, tìm giây phút thư giãn hiếm hoi cho tâm hồn… Đặt nhẹ nhàng cơ thể mệt rã sau một ngày rong ruổi… bỗng dưng ta xót xa chợt vấn lòng mình, tại sao ta không thể vui niềm vui của ngày trước?

Thời gian vốn chẳng biết chờ đợi, ta thấy già nhanh hơn cả sự tiến bộ đến chóng mặt của những công nghệ ngày càng hiện đại, nhưng đổi ngược lại ta được gì khi những phiền não cũng theo đó tỉ lệ thuận với nó….

Ta miệt mài, cố gắng để không bị cuộc sống bỏ rớt, nhưng hình như cuộc sống chẳng bao giờ biết đến sự cố gắng của ta hay thậm chí còn có lúc nó nhẫn tâm quay lưng vô tình đến khắc nghiệt.

Ta thấy nhiều hơn những tòa nhà cao ngất ngưởng thi nhau mọc lên…giống như những cánh tay của con người đang không ngừng vươn tới những chân trời mới… Nhưng, có ai đó đã kịp nhận ra rằng hình như lâu lắm rồi ta không còn biết đến vẻ tròn trĩnh của những ánh trăng đêm rằm căng đầy trong lành đến thuần khiết. Thèm một đêm yên bình, thèm một lần được làm thi sĩ uống ánh trăng…

Ta miệt mài đi tìm những ngả tri thức, có nhiều hơn những định luật được chứng minh, bảng danh sách những nhà khoa học ngày càng chồng chéo nhưng ta vẫn phải chép miệng khi phát hiện sao lại có nhiều những phán đoán sai lầm đến vậy?

Người ta có thể tìm ra lọai thuốc kéo dài sự sống cho con người ngay cả khi họ đang chơi với đứng bên bờ vực thẳm của cái chết cận kề….Y học mang lại nhiều hơn niềm tin vào cuộc sống, đổi lại cho đến một ngày bỗng dưng ta bắt gặp những ánh mắt nheo nhúm, những cái chép miệng vội vàng, những cái lắc đầu thất vọng… những chiếc khăn tang màu trắng… những giọt nước mắt li biệt…
 
 
Ảnh minh họa: vi.sualize

Ta nắm bắt cơ hội và biến nó thành những khoản lợi nhuận khổng lồ, có không ít những ánh mắt ngưỡng mộ soi vào ta không ít những lời ca tụng, hay cả những xu nịnh làm ta thấy lạnh buốt cả xương sống đứng trên bục vinh quang, hai tay vỗ ngực. Ta tưởng tượng mình giống như một con kinh kông đang ăn mừng chiến thắng… nhưng những giá trị nhân sinh đích thực lại chẳng khác nào mũi tên đâm vào ngực làm ta chảy máu… Vậy rốt cuộc có phải ta đang đau cùng chiến thắng…

Con người bắt đầu biết dùng nhiều hơn một thứ ngôn ngữ để thỏa mãn, đáp ứng nhu cầu giao tiếp…những nền văn hóa cũng từ đó có thể tìm đến nhau, giao lưu, hòa nhập tạo nên một cộng đồng phong phú với đầy đủ những sắc màu thế giới sinh động hơn, rộng mở hơn, thông thoáng hơn. Nhưng cái gọi là tình yêu lại trở nên nhỏ bé và lọt thỏm trước sự rộng lớn bao la ấy và thay vào đó là sự dè chừng, đề phòng lẫn nhau, sự chân thành không còn không gian để sinh sôi nảy nở và những nghi ngờ được thể phát sinh. Ta có thể tin vào ai khi ngay cả bản thân mình ta còn thấy những mâu thuẫn ngày càng dày hơn.

Những cái đầu siêu phàm chụm lại, những niềm đam mê khoa học được quy tụ loài người có thể dễ dàng chạm tới mặt trăng, một miền đất mới đầy hứa hẹn. Ta mơ nhiều hơn những giấc mơ ngọt ngào, thoảng nghe bên tai giọng hát ai đó cất lên “Đường vào tim ai ôi băng giá” chợt thấy xót xa khi cái khôn cùng ta cũng có thể chinh phục được mà gõ cửa lòng người sao mà khó khăn đến vậy? Ai biết sự nhỏ bé của trái tim lại mênh mang khó nắm bắt? Những yêu thương thật mong manh dễ vỡ? Một khoảng trống đối lập biết khi nào có thể khỏa lấp được?

Có không ít những cái cười báng nhạo khi thấy ai đó vẫn miệt mài đi tìm “một mái nhà tranh hai trái tim vàng” mà chẳng thể hay nói đúng hơn là chẳng bao giờ hiểu cuộc hành trình ấy mang tên “cuộc hành trình hạnh phúc” – một hành trình có không ít những giọt nước mắt, không ít những khổ đau… và thậm chí có cả những sự đánh đổi…

Ta chiến đấu, đổ máu để đổi lấy sự tự do, sư hi sinh sẽ luôn còn nguyên vẹn với thời gian như những những mốc son để nhớ về một thời hùng tráng, như những khúc tình ca còn vang vọng mãi trong trái tim những con người yêu hòa bình…

Ta vùng vẫy trong khoảng không bao la của chính mình nhưng ai biết được đâu đó vẫn có những tâm hồn vẫn khát khao lắm những khoảng lặng siêu thoát, những giây phút phóng túng… Hãy biết san sẻ những yêu thương để cuộc sống này có thêm nhiều hơn những yên bình cho nhân loại…

Ta biết đến nhiều hơn những cao lương mỹ vị khi cuộc sống bắt đầu nhận thức rõ được tầm quan trọng của sự hưởng thụ, hàng loạt những thực phẩm mới ra đời để đáp ứng những nhu cầu khôn cùng của con người nhưng rồi cũng từ đó kéo theo nhiều hơn những sự hoang mang khi mà cái gọi là chất lượng chưa được những nhà sản xuất thực sự coi trọng.

Thay vì những chồng sách cao hơn cả đầu người, tri thức được gói gọn nhẹ hơn trên những bàn phím, thay vì cặm cụi lật tìm trên dãy dài mục lục ta chỉ cần gõ những chữ cái đầu, một loạt dây chuyền hiện đại, ta có thể ngốn hàng giờ ngồi trước màn hình vi tính thay vì ngâm nghi những trang sách hay những chén trà đặc và giây phút sôi nổi luận bàn văn thơ thật thi vị.

Thời đại tự do hôn nhân, con người thực sự cảm thấy hạnh phúc khi được giải phóng khỏi cái thời “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, tình yêu có nhiều những cơ hội tìm đến với nhau và những yêu thương đong đầy hơn nhưng ai biết được rằng những chồng đơn li hôn ngày càng dày hơn người ta ngày càng thấy dễ dàng hơn khi nói đến hai từ “li dị” để rồi trách nhiệm với tình yêu không còn là cái gì cao cả nữa…

Đối thủ lớn nhất của con người là chính mình, khi ta thấy những đấu tranh trong con người mình ngày càng nhiều hơn thì cũng có nghĩa ta đang cố gắng để hoàn thiện mình, để những giá trị nhân sinh trở nên thiêng liêng cao đẹp hơn với đúng vị thế của nó và tất nhiên thế giới này sẽ trở nên vô cùng tươi đẹp.
 
Ảnh minh họa: vi.sualize

Vậy tại sao chúng ta không…

Giục trái tim biết yêu thương nhiều hơn những hận thù mù quáng…

Giục lòng mình biết xót xa hơn trước những mảnh đời ngang trái…

Và biết nói nhiều hơn những lời ngọt ngào để những tâm hồn xích lại gần nhau hơn.

Dặn bàn tay biết nâng đỡ những sự yếu ớt của cuộc đời để hơi ấm có thể có cơ hội tìm đến với biết bao những giá lạnh ngoài kia….

Dặn đôi mắt biết hướng về phía những chân trời của cái thiện

Hãy biết tích góp những giá trị đạo đức của cuộc đời thay vì để mình cuốn theo những nghiệt ngã vô thường…

Thêm một chút dằn lòng để những cố ý không còn có cơ hội làm ai đó tổn thương…

Thêm một chút khoan dung thay vì những trách móc để những sai lầm còn biết tìm đến với con đường sửa chữa…

Thêm một chút sẻ chia, một chút kiên nhẫn để lắng nghe những tâm sự của đồng loại thêm một bàn tay trợ giúp để hàng nghìn những khó khăn nhỏ bé hơn…

Thêm một ánh mắt đong đầy những ấm áp, bớt đi một chút những cái lạnh nhạt không cần thiết để cuộc sống này chẳng còn biết đến sự sợ hãi trước cơn gió mùa bất chợt…

Thêm một chút dũng cảm trước những thử thách, bớt một chút những cái chau mày để con đường phía trước san vợi những chông gai…

Thêm một chút thời gian để lắng nghe những bất an của cõi lòng, đừng vội vàng đốt thêm những ngọn lửa ưu phiền thay vì hãy thêm một chút lí trí xem như mọi chuyện có thể giải quyết…
 
Ảnh minh họa: vi.sualize

Khi người khác lên tiếng, hãy biết tập trung hai tai, con tim và khối óc… để những tích cực xua đi những hiểu lầm không đáng có.

Đừng vội vàng để mình cuốn theo những tiếng vỗ tay, những tiếng cười tán thưởng, hãy biết để những niềm vui ngấm dần… khi đó những tự kiêu sẽ tự khắc rút lui….

Sự phân tích suy ngẫm rất cần cho những lời phê bình, đừng vội vàng cắt ngang bằng những quan điểm chưa chín…để không còn những tự ái không đâu…

Biết tìm ra những mâu thuẫn trong con người mình cũng đồng nghĩa với chiến thắng đang ở rất gần ta.
Biết nghiêm hơn với mình và độ lượng với người.

Thêm một chút tự tin, bớt một chút tự ti, học cách biết tự trọng nhưng hãy khoan để cái tôi kiểm soát bản thân mình.

Thêm một chút cần cù đẩy cao hơn vị thế của những ý chí phấn đấu không ngừng… đừng để những ỷ lại lấn áp biến ta thành kẻ thừa trong xã hội…

Đừng để lòng tham trong tích tắc lên ngôi và rồi ta lại một lần phải rơi những giọt nước mắt …khi ấy sẽ chẳng có sự thông cảm hay xót thương nào ngoài những cái lắc đầu chán ngán…

Hãy biết yêu những sự mộc mạc, chân chất bởi chỉ có ở đó ta mới tìm thấy sự chân thành trong cuộc sống… những biểu hiện bên ngoài đôi khi làm ta choáng váng nhưng chẳng bao giờ nó có được những sự sâu xa cần thiết… thậm chí nó còn khiến ta lầm đường lạc lối hay biến thành con người hoàn toàn khác…

Hãy biết chăm sóc hơn đến bản thân mình…biết cười nhiều hơn để những phiền muộn tiêu tan

Trong khó khăn hãy biết nhiều hơn đến những nghị lực cần thiết, đừng vội vàng lùi bước, đừng vội vàng để ý chí lại phía sau….

Cuộc sống bớt đi một chút những nhọc nhằn… thêm nhiều hơn những hạnh phúc

Bớt đi nhiều hơn những hoài nghi để những cảm thông tìm đến với những cảm thông….

Bớt đi những lo âu muộn phiền để những niềm vui được thay thế….

Đừng để những buồn bực khiến những nếp nhăn làm bớt đi sự tươi trẻ yêu đời trên khuôn mặt đáng yêu… hãy để những niềm vui còn mãi với sự trẻ trung yêu đời… để ta biết rằng cuộc sống này đáng sống biết nhường nào…

Cuộc sống có muôn vàn những cung bậc mỗi trái tim sẽ góp phần làm nên những âm thanh trầm bổng… Hãy mở lòng mình để tâm hồn hứng lấy những yêu thương và sẻ chia… sẽ có vô vàn những bản nhạc, những vũ khúc cất lên và mang đến những ngọt ngào đong đầy…

Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

VU LAN NHỚ CHA

Vẫn biết ngày rằm tháng 7 là ngày Vu lan, ngày xá tội vong nhân, ngày mà những người mất mẹ sẽ đến chùa với một bông hoa trắng trên ngực, ngày mà những bài hát sẽ là những giai điệu êm đềm mang nỗi niềm hoài niệm sâu sắc "mẹ là... như gió như mây bay qua đời con ..."
Nhưng mình lại mất ba chứ không mất mẹ...
Chị bán cà phê buổi sáng ngày 13 nhắc ..."mai cô về làm mâm cơm cúng cho cụ, mua cho ông bộ quần áo mới...". Buổi chiều, cô em chồng bảo: "em đã đặt mâm cơm chay và mua đồ cúng cho ba (chồng) trưa nay rồi, anh chị về thắp hương hoá vàng cho ba nhé" ...Buổi tối chồng bảo: "em xem thế nào làm cho ông ngoại mâm cơm cúng. chứ ai người ta cũng làm, mình không làm họ nói"
Lòng chợt thấy rưng rưng muốn khóc...
Sinh thời, ba không ưa chuyện bày vẽ, cúng kính. Càng kỵ nhất là chuyện đốt tiền giấy vàng mã. Ông bảo: "trẻ con không có sách vở mà học, mắc mớ chi mà đem đốt bao nhiêu giấy uổng rứa. Mà cái thứ đó nó có sạch sẽ gì đâu. Mấy bà bán hàng cũng đặt dưới sạp rồi ngồi lên mà mắc chi mình đem đặt lên bàn thờ ông bà mình."
Lại nhớ Đông ki rét viết: "Mua hoa về cúng Phật, người cho là quá sang. Không mua hoa cúng Phật. Ta thành kẻ hoang đàn. Vậy mua hoa cúng Phật. Hay cúng miệng thế gian ?".
Nực cười chuyện nhiều người. Nói ra thì bảo là kẻ vô đạo, báng bổ nhưng đôi lúc lại chẳng hiểu nổi sự đời. Có cô nọ có tiếng là lừa đảo, cơ quan phải cho nghỉ việc (nói trắng ra là đuổi việc), nhưng vô cùng thành kính ăn chay niệm Phật, rằm nào cũng mua bó hoa to đùng, cả đống hoa quả về để bàn thờ trên bàn thờ dưới. Bà chị mình cũng thế, sống chả ra sao, nhưng có đến mấy bàn thờ to đùng, hương khói suốt ngày. Nhưng thôi, cô ấy mê tín, làm ăn tự do, chả ai trách gì, biết đâu đấy lại là một kiểu ...câu khách, nhử mồi. Chán nhất là có những người có đến 50 năm, 60 năm tuổi Đảng, cả đời không bước chân đến cửa chùa, mỉa mai hơn nữa là khi sống toàn làm chuyện ác đức, đến khi chết, người ta lại đặt trước ảnh thờ một bức tượng Phật rồi buộc lòng những người đến viếng phải lạy cả hai. Khi thắc mắc người ta giải thích: để cho ấm cúng, hoặc ai cũng làm thì mình làm theo thôi chớ không người ta nói.      
Thế mới biết ở đời, người ta cúng miệng thế gian hơi bị nhiều. Như thể người ta nói dối quá nhiều đến lúc chính bản thân họ lại cũng tưởng những điều nói dối ấy là thật.
Mình biết ba mình không thế. Ông là người cương trực, nhân hậu, ghét thói phù phiếm, rẻ tiền, nói gì, làm gì phải đúng mục đích, đúng bản chất vấn đề, tác phong quân sự, một là một, hai là hai. Ông sẵn sàng chấp nhận sự thật, dù sự thật ấy có khi trái với tính cách, nếp sống của ông. Ví dụ, ông rất ghét việc con trai mà để tóc dài. Con cháu ông bao giờ cũng ca rê 3 phân. Thế nhưng ông phải gật gù, cười vang, chấp nhận khi nghe ông anh họ mình phân trần "cậu bảo, cháu đi buôn trên tàu, luôn gặp bọn cô hồn lưu manh, cháu mà để tóc 3 phân như cậu thì làm sao làm ăn được?"
Với ba mình, mình tự tin cho rằng bây giờ, cho dù có làm cơm cúng hay không làm, có lên chùa hay không lên chùa, có cài hoa trắng hay không ... thì cũng chằng vì thế mà mình không thương ông nhớ ông. Chỉ thế thôi, và mình cũng không sợ rằng nếu thiếu mâm cơm cúng, thế gian sẽ bảo mình là đứa con bất hiếu.
Nói vậy nhưng ngày qua lên mộ ông, vẫn mua ít giấy tiền để thắp hương. Tất nhiên phải khấn " con biết ba không ưa chuyện giấy tiền vàng bạc, con cũng không sợ thiên hạ nói nọ, nói kia, nhưng con sợ ở dưới đó ba thiếu thốn thì lòng con không yên. Thôi thì con cứ đốt cho ba ít tiền, ba cần thì tiêu, không thì cho người khác để lòng con thanh thản bớt.  
 Mình biết ba hiểu con gái nhất.

Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2010

TRƯỚC SÀI GÒN

Từ khi tốt nghiệp đại học, xa Sài Gòn đến nay đã hơn 20 năm, có vài lần đi công tác tại thành phố này. Mỗi lần đến SG mình luôn mang cái cảm giác của con bé nhà quê tỉnh lẻ, không khác gì cái ngày đầu tiên vào Sài Gòn đi học. Mình bị ngợp bởi những căn nhà chọc trời, bởi những dòng tàu xe cứ lao đi vun vút, bởi tiếng ồn ào náo nhiệt mãi đến 2, 3 giờ  sáng…Sau này thì đỡ hơn nhưng Sài Gòn luôn khiến mình cảm thấy bớt đi sự tự tin vốn có, thay vào đó là sự cô đơn, bé nhỏ, hèn kém đến… tội nghiệp   
          Cách nay khoảng hơn 10 năm, khi mới cưới, có lần mình đã hỏi ông xã : “có khi nào anh nghĩ chúng ta sẽ rời ĐN để vào Sài Gòn sống không?”. Lẽ tất nhiên, anh từ chối, nhưng sự từ chối của anh lúc ấy bao hàm nhiều ý nghĩa, bởi anh biết,  SG với mình không chỉ có sự khao khát lợi lộc và công danh.
          Tuần rồi mới đi SG thi đấu giao lưu. Buổi tối thứ Bảy đứng chờ bạn ngay góc ngã tư Võ Văn Tần –Pasteur mình mới có dịp ngắm và cảm nhận một cách bình thản. SG đêm cuối tuần cũng vẫn những dòng xe lao vun vút, cũng những tiếng lao xao, náo nhiệt của cuộc sống thường trực nhưng lạ là mình không còn cảm thấy lạ lẫm và kém cỏi chút nào. Trái lại, đứng một lúc lại nghĩ tội nghiệp…cho người Sài Gòn khi hàng ngày, hàng giờ bị “tra tấn” bởi những thanh âm ầm ĩ, rồi lụt lội, rồi khói bụi, rồi lô cốt …
          Đến nhà bạn, ngồi nói chuyện với hai ông bà già lại buồn cười khi hai cụ cứ nghĩ Đà Nẵng mình như cái tỉnh nhà quê, “chân đất mắt toét”. Say sưa, mình mới tranh thủ “quảng bá” cho các cụ, cũng là cho hai vợ chồng chúng nó về Đà Nẵng. Cũng đáng nói lắm chứ, Đà Nẵng mình không có các “đặc sản” như kẹt xe, lụt lội, bụi bặm, ô nhiễm như ở Sài Gòn. Đà Nẵng mình có biển xanh, cát trắng, những con đường sạch sẽ thoáng mát, thoải mái vô tư mà sống. Gặp lại tui bạn gái, ngồi uống cà phê lại đem chuyện Đà Nẵng ra kể, thành phố tao thế này, thành phố tao thế kia (bây giờ nói lại thì thấy buồn cười nhưng hồi ấy say sưa lắm). Lẽ dĩ nhiên là tụi bạn rất là ngưỡng mộ (thông qua ánh mắt chúng nó) và kết luận: Mày là đứa sướng nhất!  và mình bồi thêm: chúng mày là những đứa khổ nhất! (Đấy là chưa cần nói đến việc chúng nó dù đã ở SG 20 năm nhưng hình như cũng vẫn còn mang mặc cảm là những người tỉnh lẻ)   
Chưa bao giờ trước Sài Gòn mình tự tin đến thế, hãnh diện đến thế. Nhưng về nhà nghĩ lại, nếu mình đang ở độ tuổi 20-30, nếu mình đang chưa hề có gì ngoài bằng cấp và đang khao khát kiếm tiền, hoặc đang cần có một chút công danh, sự nghiệp, hoặc giả như (nói một cách rất Bôn sê vích) là đang “khát khao đem cái tri thức của mình ra mà cống hiến cho đất nước…” thì khi ấy mình có chọn SG là chốn đi về không?
Có ai biết mình đã từng chọn Sài Gòn nhưng cũng chính mình lại rời bỏ nó vì một lý do riêng tư, đứng ngoài tất cả những cái “hoặc là” … trên đây. Dù sao hồi đó và bây giờ, Sài gòn chưa bao giờ là của mình và mình đã làm cái điều mình muốn để bây giờ không có gì phải hối tiếc.    
Có tiếc là tiếc cho một người bây giờ không được cùng mình dạo chân trần trên bãi biển Đà Nẵng, nghe sóng vỗ về đêm…

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

CHUYỆN CON MÈO


Sau một thời gian ăn chơi sa đọa, con mèo đã trở thành ... con voi

Để lấy lại vóc dáng, Mèo quyết tâm nghiên cứu các bí kíp làm đẹp

Gồng mình chịu đau...

Ra sức làm đẹp bằng mọi chiêu

Cũng như cố gắng tỏ ra lãng mạn (điều mà trước đây chưa hề có)

Sau một thời gian, kết quả ...voi vẫn... hoàn voi

Tức khí, Mèo trở lại vẻ hiếu chiến thuở nào và sẵn sàng dùng vũ lực để giải quyết các mối hận thù...

Và làm tất cả những gì nó muốn, cho dù điều đó là rất ngớ ngẩn...

cho dù điều đó có thể khiến nó trở nên kinh dị
Nhưng có 1 điều nó biết chắc...

Trong mắt bạn bè, nó luôn là một con mèo quậy phá nhưng đáng yêu