Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

CHAT VỚI CU CƯỜNG

Đầu tiên là "Cương cù" ở mãi tận ... phía nam bán cầu chat chit (nó biết mình khoái ba cái chiện cười bậy bạ mà"
What is the difference between girls aged 8, 18, 28, 38, 48, 58, 68?
(có gì khác giữa những cô gái 8 tuổi, 18, 28, 38,48, 58, 68?
 At 8 - You take her to bed and tell her a story.
 8 tuổi: đặt cô ấy vào giường và kể chuyện cho cô bé nghe
At 18 - You tell her a story and take her to bed.
18 tuổi: kể cho cô ấy nghe 1 câu chuyện và ... đưa cô ấy lên giường
 At 28 - You don't need to tell her a story to take her to bed.
 28 tuổi: Không cần kể chuyện để đưa cô ấy lên giường nữa
At 38 - She tells you a story and takes you to bed.
 38 tuổi: Cô ấy kể chuyện và đặt bạn lên giường
At 48 - You tell her a story to avoid going to bed.
48 tuổi: Bạn phải kể chuyện để tránh khỏi phải lên giường
 At 58 - You stay in bed to avoid her story.
58 tuổi: Bạn nằm trên giường để khỏi nghe câu chuyện của bà ta
 At 68 - If you take her to bed, that'll be a story!! 
 68 tuổi: nếu bạn đưa cô ấy lên giường thì đó chính là một câu chuyện
Cương cù chat tiếp
Cuong dinhquang: it's true to you?
Mecubong: seem like
mecubong: so you have to tell a story
Đúng là thằng cu này "không biết phân biết thận"
Mecubong: You have told me that story and What will You want next?
cuong dinhquang: !!!
mecubong: take me to bed?
cuong dinhquang: I tell You a story to avoid going to bed.
mecubong: You don't do it yet
cuongdinhquang:
Mình cũng khá Anh văn đấy chứ nhỉ. He he "lại lấy đuôi ra ngửi"

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

RỒI MÙA THU SẼ VỀ

Có lẽ nào mùa thu không đến? Dù tiếng ve trưa nay vẫn khắc khoải bồn chồn. Phưọng vẫn cháy một khoảng trời xao xuyến. Em vẫn đi về nắng rát bỏng chiều hôm.

Mùa thu còn gì cho em mà em đợi em chờ. Gió tĩnh lặng mà sao thừa thãi nắng. Bầy sâm cầm ngác ngơ đi về đâu giữa những bức tường bê tông màu trắng. Những quả bưởi, quả hồng bốn mùa cười nhạo em trên những sạp hàng?

Giá như nỗi buồn cũng có thể hoà tan. Hay nhốt vào bình pha lê nút kín. Em sẽ chẳng một mình lang thang. Tìm một quả thị vàng cho nàng tiên - cô Tấm.

Chỉ khi nhìn thật sâu trong mắt anh chiều nay. Em mới tin điều này là có thật

Rồi mùa thu sẽ về.  

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

ĐẢM ĐANG



Nếu ai đó thấy nàng vào quán và nhoay nhoáy kêu món ăn không cần đến menu mà tưởng rằng nàng là bà nội tướng đảm đang thì hãy nghĩ ...ngược lại. Không những không hề có tí ti của sự khéo léo, chỉn chu mà nàng lại là bà chúa của sự hậu đậu. Nếu chiếu theo tiêu chí của các cụ ta ngày xưa "tề gia trị quốc..." hoặc "công dung..." thì nàng bị rớt ngay từ vòng gửi xe. Nhưng thời nay, nàng có thể hoàn toàn yên tâm. Đảm đang mà làm gì khi người ta có một cái mỏ dẻo quẹo, luôn được đi ăn nhà hàng không mất tiền và tất nhiên được chồng iu quí bởi rất nhiều thứ khác trừ sự đảm đang.  
Nàng chưa bao giờ dám tự hào về khoản đảm đang nhưng cũng chưa bao giờ phải giấu diếm cái khoản hậu đậu, vụng về ấy của mình làm gì. (Giấu làm gì khi nó cứ lồ lộ hơ hớ ra đấy). Hơn thế, người có tí chất xám như nàng thì phải biết biến cái nhược điểm ấy thành ưu điểm bằng cách chuyển nó thành sự hài hước. Ví dụ như khi mọi người bàn chuyện nên ăn uống gì vào cái mùa hè nóng bức này thì nàng đưa ra ngay 1 lời khuyên: Luộc trứng rồi sau đó lấy nước ấy nấu canh cho ngọt (!). Tất nhiên, ai cũng cho là nàng vô cùng dí dỏm, chứ ai mà lại dám nghĩ rằng nàng nói đúng sự thật mà nàng đang nghĩ. Thấy chưa?  
  Mới đây, khi sếp đến phòng làm việc của nàng, sếp lấy nhón tay trỏ quẹt lên máy vi tính của nàng rồi dí vào mặt nàng cái ngón tay đã bị nhuộm đen xì vì bụi. Lẽ ra khi ấy, nàng phải cúi mặt xuống xấu hổ như tất cả những cô nàng hậu đậu khác. Nhưng nàng lại nhìn sếp với một ánh mắt nửa thương hại, nửa kẻ cả (như thể con mèo nằm giàn bếp lim dim nhìn một con  chuột lượn lờ trước mặt) và buông ra một câu lạnh lùng:
- Ối giời, thế mà kể vô. Sếp thử lấy ngón tay mà quệt vào người em xem, còn nhiều bụi hơn thế nữa ấy chứ.
Đến nước này, sếp chỉ còn biết giơ hai tay lên trời và đi ra khỏi phòng, không nói được câu nào.
Thật ra cái bài này là đúng theo kiểu ... gì gì đấy của Binh pháp tầm bậy tử mà nàng đã áp dụng nhiều lần mà lạ là lần nào cũng thành công. Đang thế thua chuyển thành thế thắng một cách ngon ơ. hà hà  Chả thế mà lũ nhóc con cứ bảo nàng là "bắt nạt" sếp như ngoé.
Nói về sự đảm đang của nàng thì còn dài tập lắm. hẹn kỳ sau. 

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

CHẢ CÁ

15000 một kg cá mối. Làm sạch, xay ra, ướp tiêu hành ớt,tỏi, mắm... viên lại dẹp dẹp bằng cái bánh bích qui, được một đĩa to đùng hơn 20 cái bánh như thế...
30.000 một con cá thu nặng chưa đến nửa ký. Hì hụi lọc lấy phi lê, dùng thìa nạo cho hết chỗ nạc cá. Chưa yên tâm, lại phải lấy cối ra xay cho nhuyễn. Cũng tiêu hành ớt tỏi, mắm muối, bột ngọt. Cũng viên thành bánh bích qui. Thành quả là gần chục chiếc bánh nằm gọn trong lòng đĩa nhỏ xíu.
Dọn cơm lên, cu Bống nhìn thấy ... thở dài thườn thượt : "...LẠI CHẢ CÁ NỮA RỒI..."
Giải thích rằng hôm trước cá khác, giờ cá khác đắt hơn, chế biến kỳ công hơn, Bống mới rón rén gắp một cái bánh, nhai xong thì bảo: "con thấy cũng rứa... mà hình như còn dai hơn chứ không giòn như chả cá bữa trước"
Thế này thì mọi người bảo có lộn ruột không cơ chứ. Dù rằng bao giờ mình cũng tự nhận mình là kẻ kém nhất trong cái khoản nấu nướng, chỉn chu. Và dù nó, cái thằng cu Bống kia, còn quá nhỏ để thưởng thức cho ra cái ngon cái dở hay để nhận thức ra được cái tấm lòng của mẹ nó dành cho cả nhà qua cái bữa cơm này ... nhưng mà vẫn tức anh ách.
Nghĩ lại xã hội, cơ quan ... cũng vậy. Con người nếu cứ bị xay ra, nhào nặn, ướp đủ thứ gia vị vào ... thì cũng chả dễ phân biệt được xấu tốt, giỏi, dở .... Mà ngay cả đôi  khi, mình thực sự cảm thấy mình đang bị xay ra, và ướp gia vị. ... Nhưng nói cho cùng, khi ấy chính bản thân mình cũng còn không hiểu được mình là cá mối hay cá thu nữa thì làm sao những người vô tư thì như cu Bống, (không vô tư thì như ...)  lại có thể nhận ra được điều đó. Tất cả lại nhìn vào mâm cơm, thấy những cái bánh chả cá như cái bánh bích qui (xấu hơn cái bánh bích qui) và thở dài thườn thượt: ..."LẠI CHẢ CÁ NỮA RỒI..."       

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2009

Những tưởng là nó không đến nữa. Mới hôm qua mà vẫn hầm hập khiến lòng dạ cứ bồn chồn, khó chịu. Cứ phải ngóng chờ, băn khoăn, lẽ ra giờ ấy, ngày ấy thì nó phải có mặt rồi chứ. Mà ngóng chờ, băn khoăn là một cái tâm trạng rất chênh vênh, nó chứa đựng những hy vọng nhưng đồng thời  là sự lo lắng, thấp thỏm. Từ lâu, mình luôn có cách để giải quyết cái sự đợi  chờ thấp thỏm này bằng việc tự bảo : thôi thì cứ chấp nhận cái điều tệ hại nhất có thể đến, nghĩa là cái sẽ đến chỉ có thể tốt hơn cái tệ nhất đó thôi. Suy cho cùng đây là kiểu giải quyết tình huống của ...AQ. Nhưng nó sẽ làm cho mình gạt bỏ được những bất an. Giống như thể mình chuẩn bị đi gặp một người nào đó quyết định đến sinh mạng của mình. Mình đã đến cổng, thậm chí là đến cửa phòng của họ rồi nhưng không dám vào. Thế là mình dừng lại, hít thật sâu và với suy nghĩ "ông ấy(hoặc bà ấy)  không ăn thịt mình thì việc gì phải sợ" thế là xung phong ... gõ cửa. (Nếu người ấy không có trong phòng thì mình mừng rú lên, mừng có khi còn hơn cả việc mà mình mong đợi họ sẽ giải quyết cho mình). hehe
Thế nên mới hôm qua, mình cứ phải cố quen với cái tệ hại nhất là không khí nóng ran, ngột ngạt, là mùi mồ hôi người cứ lẩn khuất gần đâu đây; cố cho mình giữ bình tĩnh để khỏi cãi lại những lời chỉ trích của "sếp", để khỏi phải mắng thằng nhóc Tít về tội này, tội nọ; rồi lại lắng nghe tin tức phiên tòa với những lời luận tội cho cả hai bên bị can và người được coi là bị hại. Nói chung là chán....
Thế nên hôm nay mở cửa, chợt thấy mặt đường loáng nước, chợt thấy hình như cái cây xà cừ  bên kia đường hình như xanh hơn, thấy gánh mì Quảng vỉa hè trước nhà đông mà lại có vẻ ít lao xao hơn...
Thế nên mình mới hiểu. Cuộc đời này có những điều mà dù mình có mong mỏi thế nào mà nó không đến thì không đến, dù mình có cố chặn lại thế nào thì nó cũng cứ đến.
Như sáng thu này vậy.       

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

CHUYỆN KỂ CỦA BỌ NGỰA

Hôm vừa rồi K10 miền Nam họp mặt ở Qui Nhơn. Mẹ cu Bống (nick name là Mèo) được anh Hải Bọ ngựa cho đi ké xe và thế là được một bữa cười gần chết về mấy câu chuyện thời sinh viên. Sau đây xin kể lại cho bà con mình nghe chơi.
Chuyện thứ nhất: Đi bắt cá
Đói quá đâm ra cánh SV nam  nghĩ ra cải thiện đời sống bằng việc đi bắt trộm ... cá tra. Cá tra thì mọi người biết rồi, chỉ ăn toàn những thứ ...đầu ra của con người thôi. Hải Bọ ngựa "chủ mưu" hy sinh cái màn, hì hụi khâu vá thành 1 cái vó, lại lấy hai thanh tre nẹp lại thành cái cán. Xong xuôi cả lũ kéo nhau vào làng, tìm đến 1 cái ao vắng và bắt đấu...thực hiện hành vi ...
Bọ ngựa sai Châu Bờm xung phong ra nhà VS giữa hồ cá tra kết hợp vừa giải quyết bầu tâm sự vừa lấy đó làm mồi cho cá, năm sáu tên còn lại tay vợt sẵn sàng chỉ chực chờ cá ngoi lên đớp là xúc luôn.
Quả nhiên khi anh cu Bờm nhà ta vừa trút bầu xuống thì một đàn cá đói nhao nhao lên đớp, cá đớp nhiều quá, nước văng tung tóe khiến anh Bờm nhảy dựng lên quên cả kéo quần. Mà nhà VS cầu cá thì chỉ được cho 1 tấm ván mỏng cao khoảng 20cm, chỉ đủ che phần dưới thôi, vậy nên anh Bờm ta bị "lộ hàng nóng" luôn. Nhưng thôi, lộ hàng không quan trọng, quan trọng nhất là phía dưới hồ, các đáng nam nhi khác đã ì ạch khiêng cái vó tự tạo chứa gần chục chú cá tra bự lên bờ. Rủi thay, lên gần đến nơi thì cái nẹp tre bị gãy khiến cái vó rớt ạch xuống nước, thế là công cốc.
Tiếc của giời, Bọ ngựa yêu cầu Châu Bờm phải thực hiện phi vụ này lần nữa, rút kinh nghiệm thay cái nẹp tre và giữ cho chắc chắn. Tất cả sẵn sàng, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy ...mồi. Bọ ngựa tức quá quát Bờm :sao lâu thế mày" Bờm ta mếu máo: "anh tính, em ăn cơm tập thể, có được tí nào nó đã ra sạch sẽ ngay từ lần đầu, chừ có cố mấy cũng không được anh ơi"
Cuối cùng cả bọn đành lếch thếch bê cái vó cùng cái bụng trống không về lại KTX. Toi mất cái màn.

Chuyện thứ hai: Bốc xăm (thăm)
Dương tồ than thở với Bọ ngựa: em thèm chè quá anh ơi, mà chừ hết tiền rồi, làm răng hè? À nè, em thấy lão Chín "lũn"có người nhà mới gửi tiền lên đó, anh em mình sang vận động lão bao mình chè đi.
Bọ ngựa bảo: ờ nhưng mà lão ấy kiết lắm, không chắc chịu bao mình đâu. vậy phải làm thế này...thế này...
Bàn bạc xong, 2 tên sang phòng Chín lũn. Quả nhiển, anh Chín lũn mới nghe xong cái vụ rủ đi ăn chè là chối phắt. Dương ra vẻ kẻ cả bảo : Vậy chừ mình chơi trò bốc "xăm" (thăm), em làm 3 cái xăm, 2 cái không, 1 cái có, hễ ai bốc trúng chữ "có thì phải bao chè hai người kia.
Chín lũn nghe xong, thấy cũng có lý, xác suất 1/3 thì chắc chi chữ "có" trúng vô mình nên đồng ý. Nào ngờ thằng Dương xung phong viết 3 cái xăm đều mang chữ có, lại kính lão đắc thọ mời bác Chín bốc trước. Chín ta bốc trúng ngay chữ "có", mặt dài như cái bơm xe than thở : chết cha, tau trúng chữ "có" rồi.
Thế là, chỉ chờ có vậy, Hải bọ ngựa và Dương cùng đồng thanh: May quá anh Chín trúng chữ "có" rồi thì tụi em 2 đứa là chữ "không" chớ chi, thôi mình đi ăn chè anh Chín bao hè.
Đã lừa được ông Chín lũn rồi, khi đi ăn chè, hai tên bợm Bọ Ngựa và Dương lại còn cười rúc rích với nhau nên bác Chín sinh nghi. Khi phát hiện ra sự thật đau lòng ấy, bác Chín mới chửi cho 2 bợm kia một phen, nhưng cũng đã muộn rồi.
Còn nhiều chuyện nữa nhưng để kể sau

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2009

HỌP LỚP

Đi họp lớp ở Qui Nhơn về, mệt mà vui. Lớp năm nay họp ít hơn năm trước, do cúm heo, do đến phút chót có vấn đề đột xuất, do ốm dọc đường và nhiều lý do khác nữa. Đi họp lớp sau 20 năm để thấy mình và ...nhiều người khác đã hiện lên những vết chân ... khủng long, con cái thì đã lớn lên, học đại học hoặc mới thi đại học (nghĩa là chúng nó bằng chúng mình hồi trước).  Mình già là phải...
Ngạc nhiên vì lần này xuất hiện mấy nhân vật chưa từng có mặt tại các cuộc họp lớp trước đây.
Thứ nhất là Ngọc lùn đi cùng chồng, một anh chàng cao ráo, khá đẹp "chai" (quá đẹp so với nó). Lão Hải Bọ ngựa giả vờ ngây thơ bảo chồng Ngọc: "Ông mà lấy được con Ngọc lùn khoá 10 của tụi tui là ông phải bao cà phê cho cánh con trai tụi tui đó nghe". Con mèo nghe thấy thế lanh chanh chen ngang: "Ối giời ơi, có mà cả con trai K10 này phải bao ông Học uống cà phê mới đúng chứ" . Nói xong thấy hối hận ngay vì bọn con trai toe ra cười làm bố cu Học hơi bị sường sượng. Lão Bọ ngựa cũng nhanh trí tương thêm 1 câu mắng té tát vào mặt con Mèo: "Cái con này, cả khoá này phải mời lão Tiến nhà mày một chầu nhậu vì lão rước dùm cái bản mặt của mày thì có. Ăn với chả nói". Bọn con trai và Mèo nhe răng ra cười trừ lần nữa.
Nhân vật thứ hai là Trung Rôbe. Nhân này biệt tăm biệt tích ở đâu mà 20 năm nay mới gặp lại. Cứ ngỡ hắn ta thù K10 lắm vì K10 hồi ấy như mọt lũ "tiểu tướng hồng vệ binh" biểu quyết cho hắn ở lại lớp 1 năm vì tội xúc trộm mấy lon gạo. Hắn ta cũng đã từng bị lũ con gái tẩy chay vì hồi ấy dám bỏ Bình Hối để chạy theo một em sv khoá dưới. Nhưng thôi hắn đã đến đây họp lớp, đã tham gia sinh hoạt chung với lớp và tâm sự với Mèo rằng : Dù các bạn có ghét mình đến mấy K10 vẫn là khoá của mình, mình vẫn là người của K10 chứ không bao giờ là của khoá khác. Tốt tốt, thế là tốt
Nhiều chuyện lung tung lang tang hay ho nữa nhưng sẽ kể ở blog của khoá
Nói chung, mình rất được mọi người iu quí dù rằng 4 năm học trong trường chả được thằng ch... nào để ý