Trước tình hình khủng bố
năm 2001 xảy ra tận ở Mỹ, đang có nguy cơ cao độ xảy ra đến tận… nước
ta; trước tình hình thế giới đang nhao nhao chống khủng bố; trước tình
hình yêu cầu hội nhập với toàn cầu trong việc chống khủng bố, lãnh đạo
huyện tui thấy cần phải làm ngay một cái gì đó để thể hiện… quyết tâm
chống khủng bố của huyện nhà.
Sau bao lần họp hành “điều nghiên cụ tỷ” (điều tra nghiên cứu một cách cụ thể và tỷ mỷ),
lãnh đạo huyện yêu cầu phòng Tài chính huyện xuất ngay 27.000 đô la để
rước về một cái máy … dò bom thư. Chắc khi duyệt chi vào phiếu đề xuất
ông Huyện Trưởng đọc lộn, tưởng nhầm số tiền là 27.000 đồng Việt Nam nên
ông nhanh chóng ký cái rẹc.
Chẳng phải đợi lâu la gì, ngay ngày hôm
sau, trong sân cơ quan tui xuất hiện ngay mấy cái thùng to, thùng nhỏ,
rồi từ trong đó các máy móc thiết bị, dây nhợ lằng nhằng, màn hình máy
tính ào ào tuôn ra đến chóng cả mặt. Nhận thức đây là cái máy “cực kỳ
hiện đại”, Huyện Trưởng chỉ đạo Chánh Văn phòng lập tức bố trí ngay một
phòng kín và điều ngay mấy chuyên viên tin học (phải qua phòng tổ chức để kiểm tra soi rọi lý lịch cụ thể, đảm bảo “ba đời củ chuối”)
đến để học cách sử dụng máy. Sau khoảng 10 ngày loay hoay, lúng túng gì
không biết trong cái phòng kín đó, các chuyên gia lắp đặt máy hồ hởi
báo tin cho lãnh đạo là: “các chuyên viên Văn phòng ta vô cùng thông
minh nên thời gian tìm hiểu máy vận hành máy đã hoàn thành vượt mức
trước thời hạn, những nơi khác phải đến cả tháng ấy ạ”. Cũng theo đề
nghị của các chuyên gia, chiếc máy này cần phải được bảo quản ở phòng
kín, có máy điều hoà nhiệt độ, có nhân viên trực 24/24 giờ …và những đề
nghị này nhanh chóng được đáp ứng.
Dù chả bao giờ được thực
mục sở thị chiếc máy vận hành như thế nào, nhưng tất cả nhân viên huyện
tui đều nhận thức được tầm quan trọng của nó và đều thực hiện “đi bộ,
nói khẽ” khi lỡ có dịp đi ngang qua căn phòng đặt máy.
Trong không khí háo hức,
tò mò của toàn thể mọi người, dù không nói ra, tụi tui cũng thầm ghen
tị với cô em văn thư trẻ trung duyên dáng (mới được tuyển dụng về cơ quan từ khi có chiếc máy)
vì cứ độ 2, 3 tiếng đồng hồ cô lại õng ẹo lướt qua phòng tụi tui với
một chồng tài liệu, bưu kiện trên tay đến phòng đặt máy để … dò bom thư.
Cánh chuyên viên văn phòng dù biết chắc rằng văn bản sẽ bị xử lý chậm
đi ít nhiều nhưng cũng cảm thấy thật an tâm vì chắc chắn tài liệu mình
không có …khủng bố. Nếu chẳng may lỡ có đi chăng nữa thì người chịu hậu
quả đầu tiên sẽ là cô văn thư đỏng đảnh kia, tiếp sau sẽ là “cha” Thư ký
huyện Trưởng vốn huênh hoang, láo toét mà ai cũng ghét nhưng không ai
dám nói.
Sự thể cứ bình yên cho
đến một ngày kia thì một quả bom phát nổ. Oái ăm thay, quả bom này không
phải được kiểm tra phát hiện từ máy dò bom nọ mà lại phát nổ một cách
thật hy hữu và đầy kịch tính.
Ấy là đầu tiên, một bưu
kiện được gửi đến cho ngài huyện trưởng và khi ngài vui vẻ mở nó ra (sau
khi biết chắc là nó đã được dò bom thư rồi) trước mặt một số anh em.
Đột nhiên mặt ngài bỗng tái dại, lắp bắp vài tiếng rồi lăn đùng ngã
ngửa. Anh em nhân viên theo quán tính nhao đến đỡ sếp và liếc mắt nhìn
lên gói giấy. Không ai dám nêu cụ thể mà chỉ mô tả nó trông giống như
chất thải của mấy chú cẩu. Hẳn có kẻ chơi xấu, đã “khủng bố” sếp bằng
mấy thứ bẩn thỉu kinh người thế kia. Người ta đặt vấn đề: Tại sao máy dò
bom thư hiện đại thế mà không phát hiện ra? Cuối cùng sếp ra tay xem
xét việc vận hành máy ra sao, nhờ vậy mà nhiều anh em trong cơ quan có
dịp chiêm ngưỡng cái máy này. Khi bỏ một gói hàng vào băng chuyền, bật
công tắc lên, lần lượt các đồ vật trong gói hiện ra cụ thể bằng một đống
đen đen, xam xám, dây nhợ lằng nhằng như nùi giẻ xơ mướp. Thỉnh thoảng
có vài thứ như kim găm, kẹp giấy bằng sắt thì ta có thể “đoán” ra được
nhờ hình dáng của chúng hiện rõ trên màn hình. Thế còn cái “của cẩu” (mà
sếp tui nhận được) đem bỏ vào máy thì không hiện ra thành cái gì cả. Rõ
ràng, không thể trách oan cho anh chàng canh máy.
Nhìn quanh phòng đặt máy, sếp tui tá
hoả thấy: nào là chai rượu vứt lỏng chỏng, khô cá rải rác, tàn thuốc lá
vung vãi khắp nơi, đôi ba bộ bài lung tung …Thì ra, từ lâu căn phòng này
đã biến thành ổ bài bạc, hú hí của “cục cưng” canh máy và cô em văn thư
đỏng đảnh(!).
Không thể tả sếp tui đã
bừng bừng tức giận thế nào khi ấy, chỉ thấy chiếc máy “tối tân” kia được
khiêng ra vứt ngoài hành lang đã mấy mùa mưa rồi. Nghe đâu cũng định
tống khứ nó cho ông Hai Hải quan, anh Ba Công an gì đó nhưng chẳng ai thèm lấy vì giờ đây nó không hơn gì cái cục sắt gỉ, “rước vào thêm mang hoạ à”.
Bốn năm qua, trong báo cáo của cơ quan
huyện tui bao giờ cũng có một câu: “Trong năm qua, cơ quan huyện đã thực
hiện giảm sử dụng hàng trăm ki-lô-oát giờ điện, tiết kiệm cho ngân sách
hàng chục triệu đồng”.
Ai cũng biết, việc tiết kiệm điện này là do không sử dụng cái máy bom thư ấy nữa, nhưng … không ai dám nói (!).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét