Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

THƯ GỬI BẠN HB

Ban HB thân mến,
Phải nói ngay là mình rất quý bạn và biết bạn cũng thế. Vậy nên bạn cũng đừng (giả vờ) ngạc nhiên hỏi tại sao mình biết bạn thích nọ hay ghét kia. Những người bạn của bạn tất nhiên trong phạm vi nào đó (ví dụ như trên mạng chẳng hạn) mình tin rằng họ nếu biết thì cũng sẽ dễ dàng làm bạn với mình. Nói vậy để bạn khỏi “lăn tăn” vì những gì mình viết dưới đây nhá.
Hôm rồi, có việc đi vắng, về nhà thấy bạn đã vào xem và xin “bưng” entry của mình về nhà bạn. Tất nhiên, mình biết trước tiên là do bạn quý mình, sau là bạn có đồng tình với (một hoặc một vài) suy nghĩ của mình trên đó.
Sau đó thì mình có xem những còm của các bạn của bạn về entry của mình trên nhà bạn. Ban đầu quả thật mình cũng  có “tối tăm mặt mũi” khi bị nhiều sự chê bai của các bạn (mình quen được người ta khen rùi mà). Sau đó bình tâm lại mình cũng thấy là cái sự chê đó cũng có nhiều điều khiến mình phải suy nghĩ một cách nghiêm túc và thật may là họ chỉ chê trên blog của bạn chứ không phải trên blog của mình. Hi hi
Bạn HB thân mến,
Bạn biết đấy, thành phố của mình rất gần Quảng Ngãi và do vậy mình đã không dưới 3 lần được đến thăm quan Sơn Mỹ, nơi mà cách nay gần 45  năm đã xảy ra cuộc tàn sát của Mỹ, giết chết gần 500 người dân ở đó. Mình đã đứng rất lâu, đã lạnh người, đã rơi nước mắt trước những tấm ảnh chụp lại những khoảnh khắc khủng khiếp và man rợ mà lính Mỹ đã giáng xuống đầu những người dân vô tội. Âu đó cũng là những “sản phẩm” phải có của mỗi cuộc chiến (mình tự an ủi mình như thế để xua đi trong đầu sự khủng khiếp do tác động của những hình ảnh mang lại)
Nói đến sự thật. Còn có sự thật nào rõ ràng và khủng khiếp hơn sự thật được mô tả trong những bức ảnh chiến tranh như ở Sơn Mỹ không bạn nhỉ? Nhưng nói thật với bạn là những bức ảnh mô tả sự thật  đó chỉ tạo nên trong mình sự ghê rợn, đau lòng …
Còn những sự thật trong những ví dụ mà mình đã dẫn tại entry đó lại làm mình ghê tởm.
Mình biết bạn và các bạn của bạn (một vài người mà mình biết) là những  người cầm bút  hoặc có liên quan đến nghề cầm bút nên cũng không tránh khỏi sự tự ái nghề nghiệp khi bị chỉ trích. Nhưng chắc các bạn cũng đồng ý với mình rằng sự ghê tởm là cấp độ cao hơn (nếu không nói là cao nhất) của thái độ ghét, sợ, khủng khiếp, căm phẫn …
Ví dụ (lại ví dụ) thế này: Nếu một người trong phút giây nóng giận, rút dao ra và lụi cho đối phương một nhát chết tươi: điều ấy khiến ai cũng căm giận. Thế nhưng nếu có ai mô tả lại thêm thắt vào đó những chi tiết để tăng độ giật gân của sự việc thì điều đó sẽ dần trở thành sự ghê tớm hơn cái bản chất ban đầu của sự việc phải không bạn?
Dạo này mình nghĩ nhiều đến tính nhân văn của vấn đề, cố gắng phân tích ý nghĩa nhân văn của từng câu chuyện mà mình đã đọc và thực sự có bị ảnh hưởng bởi tư tưởng nhân đạo của … nhà Phật. (Hi Hi). Còn về “hơi hướng tuyên giáo” như bạn Thuyền đã bảo thì chính bạn ấy cũng đã cười hi hi với mình và thú nhận “chúng mình cùng 1 lò như nhau, em cũng có khác chi chị đâu” dù thực lòng chính mình không muốn liên quan "lọ chai" đến mấy anh tuyên giáo đó.    
Cuối cùng, bạn bảo mình hiền (mừng quá) nhưng thực ra là mình không hiền đâu bạn. Mình đã tốt nghiệp Đại học luật và hiện đang nhăm nhe xung vào lực lượng Hội thẩm nhân dân của tòa án nhân dân thành phố đây (nói trước là sẵn sàng xử tù những tên mình ghét và xử tử hình những tên khiến mình ghê tởm nhá).
Vài dòng “trình bày hoàn cảnh” với bạn và các bạn như vậy với sự cầu thị chân thành.
Chúc các bạn vui vẻ.   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét