Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

NGƯỜI CẦM BÚT VÀ SỰ THẬT

Mình không cực đoan đến mức phải chửi bới um sùm cái đám nhà báo, nhà văn giờ nhiều người đã quẳng vào xó lương tâm nghề nghiệp của bản thân và sổ toẹt những thành tựu mà giới này (gọi chung là giới cầm bút) đã từng làm được.
Mềnh cũng đã từng nghe ai đó (hình như Nguyễn Ngọc Tư) ví cái đám nhà báo giờ chẳng khác gì những con chim kền kền chuyên rình mò và bươi móc những xác chết của xã hội (cụ thể như đám xô-bít).
Cách đây nửa tháng chính chúng mình bị đám nhà báo kia “chộp” lấy 1 câu trong bài viết có đá động đến chuyện chậm lương và “tương” nó thành 1 bài với cái tít “nhà nước hết tiền trả lương cán bộ”. Hết nói nổi…luôn. Nghe chuyện, cô bạn mềnh cười ngất bảo "chị ui, “tai nạn” như rứa e còn nhẹ, quá nhẹ đó chị."
Mềnh không dám tự nhận mình là nhà báo, càng không dám nhận là nhà văn (mặc dù đó vẫn là mơ ước từ hồi bé tí) mà chỉ dám coi viết lách là một thú vui và tạm đủ ngôn từ để diễn đạt những gì mình thích, mình muốn …
Theo mình (chắc không chỉ riêng mình) 1 cá nhân bình thường nếu gây hại thì chỉ cho họ và cho vài người khác nhưng phàm đã là người cầm bút thì trách nhiệm xã hội với họ là rất lớn vì khả năng gây hại quá nhiều. Đừng nói là chuyện “nhà báo nói láo ăn tiền” nhưng cũng đừng cho rằng là  nhà báo thì được quyền nói lên tất tần tật, tuốt tuồn tuột sự thật. Bởi có thể điều họ viết là sự thật 100%  nhưng nếu cái điều đó là sự dã man, đốn mạt thì khi cứ phơi bày sự thật ấy ra để cho nhiều người biết thì lại là sự dã man và đốn mạt gấp nhiều lần.
Mềnh lấy mấy ví dụ này để cho dễ thấy:
Có 1 quyển tập truyện ngắn do NXB của TP mình xuất bản và bị cấm. Mềnh đành đọc thử trên mạng coi nội dung hắn ra răng mà bị cấm. Câu chuyện, cách viết, kỹ thuật văn chương … thôi thì không dám lạm bàn. Nhưng có 1 truyện ngắn kể về cuộc chiến tranh biên giới phía bắc hồi 79 và mình bị ám ảnh bởi chi tiết kể về những người bên ta bắt được 1 tóan nam nữ nghi là thám báo đối phương. Sau khi giết (một cách man rợ) đám đàn ông, người phụ nữ đối phương bị căng người ra trên mấy cái cọc và mấy anh bên ta cắm 1 cái cọc vào chỗ kín của cô ta…(không dám kể nữa)
  Không hiểu sự man rợ, tàn độc (dù là của ta, hay của địch) được tác giả viết ra như thế để làm gì, để nói lên cái gì, để giáo dục cho ai, có nghĩ đến tính hướng thiện thế nào?. Và không hiểu họ có biết rằng  sự thật ấy sẽ đem đến cho bạn đọc những cảm nghĩ tồi tệ và tồi tệ hơn khi sẽ coi tội ác như là một chuyện bình thường …
Cho nên tập truyện ấy, theo mình cấm là phải…
- Một báo kia, (báo lớn hẳn hòi) mềnh nhớ là hồi vụ MPU 18, có bài viết kể về sự ăn chơi sa đọa của đám quan chức. Đại khái kể là chúng hắn cho 1 cô trần truồng ngồi vào cái lu có chứa đầy bia rồi đánh bài hễ ai thua thì phải uống bia đó… (mềnh không dám kể cụ thể hơn nữa).
Sau nghe nói mấy anh viết bài nớ bị kiểm điểm kỷ luật tơi bời...
Mềnh thực tình vô cùng căm ghét cái lũ người chuyên coi người khác là đồ chơi của mình, càng căm ghét cái lũ nhân danh cán bộ mà  sa đọa khốn kiếp đến thế. Thế nhưng phơi bày sự trác táng đó ra lại sẽ gieo cho người đọc (hàng triệu người đọc) những hệ lụy thế nào thì thứ hỏi đám nhà báo và biên tập kia có biết hay không, có hiểu đó là sự đốn mạt trong lương tâm nghề nghiệp hay không.
Cô bạn mình có lần đã chửi, chửi bằng một giọng nanh độc cái đám nhà báo đang xô vào tung hô môt chàng hiệp sĩ do nhào vô bắt cướp mà bị bắn trọng thương. Dĩ nhiên thì cô không nói chàng hiệp sĩ kia là xấu nhưng cô phê phán hành động của anh ta là liều lĩnh, dốt nát và coi thường tính mạng bản thân, cái tính mạng do bố mẹ anh sinh ra và bao khó nhọc nuôi dưỡng anh thành người. Và cái đám báo chí kia môt khi đã không biết trân trọng mạng sống của con người thì hà tất phải cổ vũ cho một hành động coi thường tính mạng mình để đổi lấy những lời khen hoặc danh hiệu phù du.
Ban đầu mình quả thật có dị ứng với những lời phê phán nặng nề của cô bạn nhưng sau lại thấy cô nói đúng. Giả thử mấy cu con nhà mình mà cũng có máu iêng hùng liều lĩnh kiểu thế thì mình … (không dám nghĩ tới nữa)
Cho nên ở câu chuyện này theo mình đánh giá cô bạn mình còn nhân văn gấp nhiều lần cái đám nhà báo chỉ biết nói leo, ăn theo a dua vào rỉa rói vào thói hiếu kỳ của thiên hạ.

2 nhận xét:

  1. Ớt là nhà báo hay người cầm bút?

    Trả lờiXóa
  2. Xin hỏi Ớt là Nhà báo hay người cầm bút mà viết sâu sắc vậy?

    Trả lờiXóa