Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

CHỈ CÓ BIỂN MUÔN ĐỜI VẪN THẾ

Bạn bảo sao mình không viết về thành phố của mình nhỉ
Không phải mình không yêu thành phố, không phải mình chưa  từng viết về thành phố nhưng đúng là  mình rất hiếm khi viết về thành phố của mình trên blog.
Mà bạn thì thích đọc blog về nơi mình ở bởi theo bạn là nó chân thật hơn báo chí.
Nhưng với tính cách của mình những điều về thành phố (trên blog) sẽ không hề là sự lãng mạn kiểu tả cảnh “biển xanh cát trắng”, cũng không thể là chính luận (mềnh gọi đó là bài kiếm cơm) kiểu “một thành phố giàu tiềm năng, năng động đang trên đà phát triển…” như một mớ những bài viết của chính mình trên trang tin chính quyền…
Mình thì thích những gì của Đà Nẵng ngày trước như tất cả những ông bà già một buổi tối trung thu nào đó, ngồi dưới bóng tre bỏm bẻm nhai trầu, nhẩn nha kể chuyện, hồi nẳm …Hoài niệm thời tuổi trẻ bao giờ cũng giúp cho những người già cảm thấy cái gì ngày xưa cũng đẹp hơn bây giờ là vì vậy.
Chúng mình đã quen với biển, đã thân thiết với biển, đi đâu xa nhớ cái vị mặn nồng tanh tanh của biển từ khi biển chỉ là bãi cát choi loi, đâu đó nhô lên những xác xe ô tô được vứt lại (chắc là tàn tích thời trước hoặc sau những chuyến vượt biên), hàng dương lao xao ru giấc ngủ trưa và những người đàn bà quẩn quanh với một vài đứa trẻ quét thu gom lá dương về làm củi). Lớn lên, biển cho mình sự thênh thang, rộng dài, thấy mình cần phải vượt xa hơn cái giới hạn là bờ cát cả về hai phía biển – bờ.
Chúng mình quen cái cảm giác được biển ôm vào lòng, để cảm thấy mình và mọi người đều như nhau khi hòa vào biển. Chúng mình thấy bình thường nhưng như thế lại thấy tiếc cho ai đó khi chưa một lần nhận được sự ôm ấp bao dung của biển.
Chúng mình quen với Sông Hàn, tất nhiên không phải từ khi dòng sông đã được trang trí bằng những cây cầu, những tòa nhà cao vút, và lấp lánh tráng lệ với những dòng sáng điện hàng đêm, cũng không phải từ khi sông Hàn đã trở thành một sân khấu khổng lồ trong sự huyền diệu của những chùm pháo hoa rực rỡ đêm lễ hội …Chúng mình quen sông từ khi đó chỉ là một “cô bé” gầy gò đen nhẻm, tóc tai khô cháy mà nụ cười thì tinh khôi không thể tả.


Mình có sự may mắn tuyệt vời để cách nay mười mấy năm đã leo lên và thận trọng đặt những bước chân chông chênh trên đỉnh Bà Nà. Khi ấy không có đường, không có tuyến cáp treo với 2 Guines  thế giới, không có các công trình xây dựng, vui chơi hoành tráng … nhưng Bà Nà đã làm mình mê đắm bởi sự khám phá tươi mới và vì ở đó có rất nhiều hoa địa lan. Mình và cô bạn tha thẩn rủ nhau lạc vào những biệt thự đổ nát, những vườn địa lan chi chít, lấp lánh những ngôi sao trắng tím xinh xẻo, tha thiết … Bây giờ chẳng hiểu sao không còn thấy những cây hoa địa lan ấy nữa, thay vào đó là những chùm hoa cẩm tú cầu trông rất chi là…thực dụng
Với tất cả sự xét nét của người già chúng mình sẽ bảo cái Nhà hát Trưng Vương xây mới này nom chẳng khác gì cái … cây xăng khổng lồ trong khi lũ trẻ thì trề môi cãi lại rằng cái nhà hát ngày xưa của bác thì là một hình khối dị kỳ, bệ vệ, ục ịch … y như bác bây giờ …Có gì hay ho cơ chứ. Hừm
 
Chẳng lâu nữa, gần chỗ mình ngồi bây giờ sẽ mọc lên một “quả bắp” khổng lồ, hàng đêm thắp sáng một góc thành phố bằng ánh đèn hắt ra từ các hạt bắp (là các căn phòng làm việc của Trung tâm hành chính mới). Cũng như những tòa cao ốc AZURA,  SUNGROUP, Dầu khí … đã và đang cải thiện tầm cao của thành phố …

  
Những con đường thênh thang, sạch sẽ, một bãi biển đẹp nhất hành tinh, những cây cầu lung linh nối đôi bờ sông Hàn, một Bà Nà hấp dẫn hiện đại … xuất hiện nhan nhản gần như hàng ngày trên đủ loại phương tiện truyền thông. Thiết nghĩ chẳng cần phải nói thêm ....
 Vài chục năm sau, lũ trẻ bây giờ sẽ lại ngồi và kể cho lũ trẻ hơn về những cái "quả bắp" ấy đã được xây thế nào, đã từng chơi mấy trò mạo hiểm thế nào ...để rồi lại nhận những cái trề môi ...
Còn giờ chúng mình sẽ trở thành những con người cổ hủ đang cố thủ bằng sự bảo thủ trì trệ, khiến bọn trẻ phát ngán khi cứ suốt ngày ca những bài ca vọng cổ về những cái ngày xửa ngày xưa thực ra chỉ cách nay chưa đầy hai chục năm.  
Hãy đi ra biển, dầm chân dưới biển, thấy từng dòng cát theo con sóng rút chạy dưới chân mình nhồn nhột để cho 1 dòng cát khác chạy ào vào chiếm chỗ.
Ừ có lẽ chỉ có biển muôn đời vẫn thế …

1 nhận xét:

  1. Không hiểu sao, mình say lối viết này.
    Rất tự nhiên và hoang.
    Cám ơn tác giả

    Trả lờiXóa