Ông anh chồng mềnh định cư, lấy vợ là một chị quê Tây nguyên. Thỉnh thoảng đưa vợ về nhà nội dưới này. Chị dâu có vẻ thân thiện, hoạt bát, không đến nỗi nào trừ cái tội hơi hơi đồng bóng. Thế nhưng nghe anh chồng có hôm vui miệng kể, chị về nhà nói chuyện với anh, chê suốt lượt cả nhà chồng. Mềnh hỏi ông anh, chắc chị không chê gì em đúng không?
Ông anh cười bảo:
- Ồi, nó cũng chê cả mày. Nó bảo mày học Đại học mà …ngu
- ???
- Hôm đến nhà mày đám giỗ, nó về bảo với tao “con ấy ngu thế ai đời lại đem cà chua để lên bàn thờ cúng”
Cả nhà cười vật, mềnh chả biết nên cười hay khóc. Số là hôm đó người ta đem mấy quả hồng đỏ Đà Lạt đến thắp hương cụ nhà mình.(trông giống quả cà chua thật)
Nhìn ra bên ngoài, âu cũng không ít người như bà chị dâu mình trên đây. Học hành làng nhàng, hiểu biết không đến đầu đến đũa, ấy thế nhưng thích thể hiện, thích hơn người, và tai hại thay là khi không thể hiện được mình giỏi, mình tài hơn người ta thì lại dùng biện pháp “dìm hàng”, nói xấu, chê bai người khác.
Thời bây giờ, mạng mẽo đầy đủ, thông tin cao tốc, người ta càng có điều kiện để cập nhật kiến thức thì lại càng dễ sa vào chuyện “chỉ biết (thậm chí biết rất nhiều) mà không hiểu”. Cái này cũng chả kể mấy anh học hành trường làng (như bà chị mình) mà ngay cả các anh học hàm học vị rổn rẻng cũng không ít người làng nhàng kiến thức, phát vài cái biểu kiểu “trên thế giới cũng chưa từng bao giờ có chuyện zdư lày” hoặc “tôi đọc nhiều, nghe nhiều nhưng chưa bao giờ thấy chuyện vô lý zdư lày” … Cứ như thể các boác ý là biết hết tất tật chuyện thiên hạ.
Tệ nhất là nhiều vị cứ căn cứ vào thái độ, vào hiện tượng, thậm chí cắt cúp hiện tượng để quy thành bản chất rồi lu loa đủ thứ. (Như kiểu bà chị dâu mềnh là một loại.)
Mềnh mần ziệc văn phòng, thuộc diện “ăn theo nói leo” cũng biết mấy chuyện đại loại thế này: Một anh A được cấp dưới trình lên cụ sếp trên đề nghị bổ nhiệm, tài liệu đã được đặt ngay ngắn trên bàn cụ. Anh B (văn phòng) đi lên, ngó qua vai cụ thấy cái hồ sơ anh A, lại để ý thấy cụ cầm cái bút gõ cạch cạch trên bàn, mặt suy tư lắm lắm …Thế rồi, chả mấy chốc cái anh A kia sẽ nghe được thông tin “cụ đang “căng” vụ của ông lắm đấy, lo mà “xử” đi nhé. Phải đến gặp ngay anh B, C, D … văn phòng đi”.
Lão A kia không toát mồ hôi hột, sợ đến sun d… mới lạ, lại líu ríu nghe theo lời chỉ bảo này nọ. Nếu được, thì công anh B, C, D quá lớn, giải quyết được chuyện khó thế.
Ai biết, “cụ” gõ bút cành cạch trên bàn là đang tư duy chuyện khác kia. Mặt nhăn nhó thì có khi là cụ đang … đau bụng.
Nói thật, hồi trước mình thỉnh thoảng cũng hay bị hoang mang ngả bên nọ, vẹo bên kia vì hoa mắt với những thông tin được bảo chứng từ bằng cấp học hàm học vị của các boác “chí thức”. Sau biết là nên chờ thêm một thời gian nữa để lắng nghe thông tin từ phía khác, tốt nhất việc mềnh mình mần, chả xỏ xen gì chuyện thiên hạ.
He he, thế nên mọi việc cứ phải là bìn tĩn, bìn tĩn nhóa