Thứ Tư, 18 tháng 7, 2012

HỒI NỚ MỀNH MẦN PHIÊN DỊCH

Năm 2005, tự dưng trên trời vãi  xuống 1 bãi phân chim, rứa là mềnh được  1 xuất đi Trung Quốc học tập 10 ngày về CCHC. Trước khi đi, mềnh nhờ mấy anh chị bày cho mấy câu nói quen thuộc như "xia xìa" (cám ơn), "Tây pu sỉ" (xin lỗi) và học đếm từ 1 đến  10 " i, ơ san, sư, ủ, liu, chi, ba, chiểu sự". Nói chung, nhờ đó mềnh chỉ đứng sau cô phiên dịch  về khoản tiếng Trung mà thôi. À mà nói thêm trong đoàn có mấy chị gái sắp hiu nữa
Ngày cuối cùng, dành cho việc đi chợ, tham quan, mua sắm. Cả ngày đi khắp nơi, tối về mệt đứ đừ. Thế nhưng mấy bà chị vẫn còn tiếc vì chưa mua đủ quà về nhà nên năn nỉ chúng mình (tức là mình và cô phiên dịch). Cô phiên dịch cả ngày đi dịch oải quá nên cáo  ốm chối, thế là mềnh đành lãnh ấn xung phong.
 Đến 1 cửa hàng bán áo, 1 chị chọn 1 chiếc áo cho đứa cháu nhờ mình hỏi giá: Người ta bảo "chiểu sự" tức là 90 đồng nhân dân tệ. Mình nghe thế thì dịch lại cho bà chị. Bà bảo. Mày trả nó tám mươi đi. Mềnh quay sang cô bán hàng  dõng dạc: "Ba sự". Nghe thế, bà chị mình vội kéo mình sang một chỗ bảo: " chị bảo mày trả nó 80, sao mày lại trả có ba xị? Nó lại chửi cho thì chết"
Mềnh buồn cười quá mới lườm bà 1 phát bảo: Nó chửi thì nó nghe chớ mắc chi mà bác phải sợ. Với lại em nói Ba sự là 80 chứ có phải 30 đâu. Tiếng Trung, Ba là Bát, Bát là 8 đó má. Má nghe thế nào lại tưởng em nói tiếng Việt với chúng nó à"
Bà chị hồi này mới giãn mặt ra, toét miệng cười ừ nhỉ, thôi mày quay lại trả giá nữa đi.
Mình quay lại nói: "Ba sự"
Cô bán hàng nói 1 tràng tiếng Trung, chắc ý nói là hàng tốt hàng xịn gì gì đó...thế là mình quay sang kéo mấy bà chị  quay đi và ghé tai nói nhỏ, giọng nghiêm nghị đúng kiểu phát thanh viên: " chương trình phiên dịch của chúng tôi đến đây là hết. Thân ái chào quí vị và các bạn"
Chắc là mấy cô bán hàng tưởng chúng mình bỏ đi, không thèm mua nữa nên gọi lại và bán cho bà  chị cái áo với giá 80 đồng.
Cả lũ ra khỏi cửa hàng cúi gập người  cười rũ rượi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét