Nàng mạng thủy. Thiên hà thủy. Dịch từ chữ Hán nghĩa là nước trên trời. Nước trên trời thì gọi ngắn gọn là nước mưa chớ gì nữa.
Nàng được sinh ra vào cuối tháng năm dương lịch, theo âm lịch là tháng tư. Mẹ nàng bảo tháng năm là cái tháng khốn khổ vì nắng hạn. Sau này học địa lý nàng lại biết thêm rằng, vào cái tháng năm khốn khổ đó, miền Bắc, miền Nam thì chưa đến mùa mưa còn miền Trung quê nàng thì mùa mưa cũng đã chấm dứt. Mẹ nàng cũng kể, mấy ngày trước khi nàng oe oe lọt lòng, cả Hà Nội, cả miền Bắc nóng thôi là nóng. Trong không khí hầp hập, hầm hập của buổi chiều muộn, mẹ nàng vác cái bụng to tướng, (không dám nghỉ làm nên cuối giờ chiều mới về đến nhà) ngồi vật vờ, ngáp cá ở cái vòi nước công cộng đầu phố xếp hàng chờ đến lượt hứng cái xô nhỏ vào vòi nước chảy như nhỏ giọt. Hôm nào được ai đó thương tình nhường cho thì đỡ được suất xếp hàng, còn không thì… . Ôi thôi là khổ.
Ấy vậy mà ngay buổi sáng cái hôm nàng chào đời, một trận mưa đã đời đã rầm rầm trút xuống làm thỏa thuê cả đất trời. Nằm trong buồng sinh, mẹ nàng nghe tiếng mưa gõ rầm rầm ngoài cửa sổ mà mát cả tâm can.
- Hồi đó mẹ có mong đẻ được con trai không?
-Ùi xời, cái cô cùng phòng mấy ngày không đẻ được, khóc lên khóc xuống khiến mẹ cũng lo kinh khủng, chỉ mong mày lọt ra cho nhanh, trai gái gì cũng được. Còn bố mày, ông ấy thì mong mày là trai. Ông ấy tính mày sinh vào tháng này nên bảo mẹ: “tháng này ở trong ấy khô hạn khủng khiếp, chỉ mong sao có được cơn mưa cho đã khát. Nếu con trai em đặt tên nó là Vũ nhá”. Ông ấy cứ đinh ninh mày là trai, nên chả dặn đặt tên con gái là gì. Sinh mày ra thôi thì mẹ cứ lấy ước mong của ông ấy mà đặt mày là Mưa cho xong.
- Ô hô, bắt đền đấy bố mẹ đặt cho con cái tên nhà quê không chịu được để bây giờ mấy đứa bạn suốt ngày chê cười cái tên của con.
Nói xong, nàng rúc đầu vào ngực mẹ và biết là mẹ nàng đang cảm thấy hạnh phúc sau khi đã ném cho nàng một cái lườm yêu. Nàng cũng biết đó là niềm hạnh phúc hiếm hoi nhưng đem lại sức lực không tưởng cho người mẹ già nua gầy guộc, ở vào tuổi xưa nay hiếm mà vẫn phải oằn lưng gánh vác chuyện đời.
***
Mười năm trước, thành phố biển xinh đẹp này đã quyến rũ nàng ngay trong lần đầu tiên đến đây công tác. Thời gian hơn một tuần ở đây, nàng được bố trí ở tại nhà khách Tỉnh ủy vì (nói như sếp) ở đây an toàn tuyệt đối, “không có ai nửa đêm đến gõ cửa em đâu”.
Nhà khách nằm ven biển, khá vắng vẻ, xung quanh bao bọc bởi một rừng phi lao. Nghe đâu sắp phải di dời cho một dự án resort hoành tráng nào đó nên người ta không tính chuyện sửa chữa nâng cấp lại. Những căn phòng có vẻ cũ kỹ, gạch men loại cũ đã nhiều chỗ ố vàng, đồ đạc cũng chỉ là bộ bàn ghế bằng gỗ thô mộc kiểu đã xưa lắm rồi. Bù lại dãy cửa số các căn phòng được quay mặt ra biển để đêm đêm nàng có thể mở ra để đón làn gió trong lành thổi vào, được ru bởi tiếng sóng biển dào dạt vỗ bờ và buổi sáng thì được hít thở làn gió mang hơi vị tanh nồng, mằn mặn mà thân thiết.
Không có ai nửa đêm đến gõ cửa phòng nàng ngoại trừ anh. Bảo vệ nhà khách là một người đàn ông mới rời quân đội (nghe đâu với quân hàm đại úy) và trong khi chờ học xong chương trình đại học tại chức đã xin vào làm bảo vệ tại nhà khách này. Nhà khách ở xa trung tâm, lại vắng vẻ nên khi thấy nàng thường thơ thẩn dạo chơi một mình từ chiều muộn cho đến tối, anh đã cười cười dặn nàng phải cảnh giác, “nếu khi nào đi một mình buồn quá thì rủ tôi đi cùng chớ đừng đi một mình nguy hiểm lắm”. Vậy nên nàng mới biết sơ qua về lai lịch của người đàn ông thường cùng nàng lang thang trong đám rừng dương hệt như một đôi tình nhân trung niên đang mơ màng tìm lại tháng ngày xưa cũ. Đôi lúc nàng mỉm cười khi nghe anh kể những câu chuyện, thấy có vẻ xa lạ với thực tế. Cũng chẳng trách anh được bởi anh đã có hơn chục năm gắn bó với núi rừng An Khê và lại còn ở trong đơn vị bộ đội, nơi chỉ có những hiệu lệnh ngắn gọn, chính xác…
Thôi, có lẽ chẳng cần nói nhiều về người người đàn ông đầu tiên và duy nhất của nàng cũng như cái lý do vì sao trong đêm cuối cùng trước khi rời thành phố này nàng đã quyết định lựa chọn anh để làm một cơn mưa bất chợt tháng năm với tất cả cung bậc cảm xúc từ bản năng đến ý thức.
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên đầy hối lỗi của anh khi nhận ra những dấu hiệu trinh trắng của nàng, và với bản tính và ý thức trách nhiệm của anh, nàng đoán định được sau đêm ấy, có thể anh sẽ tìm kiếm nàng khắp nơi, và ra về trong thất vọng bởi vì nàng đã không hề muốn cho anh biết tên và địa chỉ thật.
***
Nàng là cơn mưa tháng năm. Niềm khao khát của đất trời cây cỏ vào những ngày khô hạn tháng năm có lẽ còn thua cơn khát của bố mẹ nàng sau gần mười năm lấy nhau mà vẫn chưa có con. Cũng chả thể trách bố nàng biền biệt nơi những cánh rừng già nào đó phía trời xa, dẫu vui sướng vô hạn khi biết vợ mang thai cũng chẳng thể ở lại chờ nhìn mặt đặt tên cho đứa con nhỏ chào đời đã vội vã lên đường đi B để rồi 10 năm sau, khi thống nhất đất nước trở về mới cho nàng đứa em trai.
Thỏa cơn khát con của bố mẹ, nàng cũng thỏa sự hãnh diện của cả gia đình khi càng lớn càng xinh đẹp và giỏi dang. Thời đó chưa có các cuộc thi người đẹp (và nếu có nàng cũng chả đi thi) nhưng theo đánh giá của đám bạn trai cấp III cũng như Đại học thì giải hoa khôi cấp trường nàng không có đối thủ.
Ra trường, nàng được nhận ngay vào làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước và bằng sự thông minh giỏi dang của mình chả mấy chốc đã có cương vị trong hàng lãnh đạo cấp phòng. Cùng với bước đường công danh thênh thang thì tiền bạc cũng đã rủng rỉnh hơn càng tạo điều kiện cho nàng tôn vinh vẻ rạng ngời bằng các loại áo quần phục trang hàng cao cấp. Nói là cao cấp cho oai chứ so với thời hiện tại thì chả đáng. Nói chung nàng là mẫu người thuộc loại hot girl thời bấy giờ.
Lẽ tất nhiên sự thông minh xinh đẹp, giỏi dang của nàng cùng với mức thu nhập cao, ổn định là thỏi nam châm từ trường mạnh thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của đám người khác giới. Nhưng ánh mắt nàng thì lại dửng dưng lướt qua tất cả …
Đơn giản nàng không muốn lại phải chạm lại cái ánh nhìn kinh khủng đã từng đeo đuổi nàng nhiều năm trời.
***
Khi mở cửa số đón ngọn gió trong lành mang theo vị biển nàng ước gì có mẹ và em ở đây để cùng mình tận hưởng những ngày sung sướng này.
Nàng cũng nhớ và thương ba mình. Ông đã ra đi vì một căn bệnh hiếm gặp và lại vào khi gia đình nàng còn quá khó khăn không thể có điều kiện lo cho ông những ngày cuối đời được sống sung sướng. Tội nghiệp ông, nàng vẫn nhớ ánh mắt cuối cùng của ông trước khi từ giã cõi đời. Một ánh mắt ngập tràn yêu thương nhưng lại chứa đựng một nỗi vừa đau đớn xót xa, vừa như là có lỗi. Cho dù nàng đã an ủi động viên, rằng nàng tin tưởng mọi việc sẽ trôi chảy, rằng nàng sẽ lo cho mẹ và em chu đáo và chắc chắn cả nhà sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Ba nàng lắng nghe những điều nàng nói, gật đầu với nàng, mỉm cười với nàng không hề nhăn mặt nhưng nàng biết tất cả những điều nàng nói với ông như thế cũng chẳng qua chỉ là những cố gắng tuyệt vọng để giúp ông kìm nén cơn đau. Nàng cũng biết nỗi đau thể xác của ông có lẽ không thấm dữ dội bằng nỗi đau tinh thần, bởi giá mà ông có thể chịu đựng nó một mình, không liên lụy đến vợ con. Nỗi đau ấy đến có lẽ từ ánh mắt của người đàn ông dạo ấy và không ngờ sức phát tác của nó mạnh đến thế. Nó ám ảnh ông hàng đêm, đưa ông vào những giấc mộng mị rồi đẩy ông vào bệnh viện và ông cũng biết rằng sau khi ông qua đời, cô con gái xinh đẹp của ông cũng sẽ chính là nạn nhân tiếp theo.
Người đàn ông ấy chính là bố của người yêu nàng hôm ấy dẫn đến để ra mắt. Bố nàng ra tận cổng đón khách, nàng và mẹ tất bật trong nhà để dọn dẹp mọi thứ cho ngăn nắp hơn. Nàng đã tính bảo mẹ bế cậu em vào nhà trong nhưng thấy cậu ta còn ngủ say nên đành thôi. Nghe tiếng cười nói lao xao bên ngoài, tiếng cười ha hả của bố nàng, hai mẹ con nàng mỉm cười nhìn nhau, chắc hẳn bố đang dẫn khách giới thiệu thành quả trồng cây của mình đấy mà.
Người đàn ông, lẽ ra là bố chồng tương lai của nàng là một cán bộ nhà nước. Vào thế hệ 4x, ông cũng như bố nàng có thời gian đi bộ đội nhưng ở lực lượng pháo binh, phòng không chứ không đi B. Ông là một người vui tính, quảng đại dễ gần. Mấy lần đến chơi nhà, nàng đã được nghe ông kể nhiều chuyện tếu táo hồi còn ở bộ đội.
Khi bước vào nhà ánh mắt của ông bố chồng tương lai từ chỗ có vẻ khá hài lòng với nếp nhà thành đạm sạch sẽ của nàng bỗng chuyển sang thảng thốt, sững sờ khi nhìn thấy cậu em nàng đang ngủ ngon lành. Đọc đến đây, bạn đọc chắc sẽ đặt câu hỏi rằng giấc ngủ của một đứa trẻ lẽ nào lại đem đến sự hốt hoảng như vậy. Vâng, đứa trẻ đó 15 tuổi nhưng có một hình hài co quắp, dị dạng…nó đang nằm ngủ say, một giấc ngủ quí giá sau vài ngày bị những cơn đau co giật hành hạ. Cậu bé em nàng mang di chứng ác nghiệt của một vốc nước trong cơn khát cháy tháng năm mà cha nàng đã uống trong cánh rừng già hai mươi năm trước.
Buồn thay, cha nàng, mẹ nàng, cả nàng đã cùng lúc nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của người đàn ông khi ấy …
Cũng không cần phải kể thêm về những chuyện dài dòng, những ngôn từ đẹp đẽ, dịu dàng của người yêu nàng khi thốt ra cùng với lời chia tay mà nàng hững hờ nghe, hững hờ gật đầu bởi đã biết rõ kết cục ấy.
***
Chiều xuống, nàng ngồi bên bờ biển và nghĩ … Mắt vẫn dõi theo cậu con trai nhỏ đang loay hoay xây lâu đài trên cát, nàng mỉm cười viên mãn. Con nàng chỉ cần có mẹ, chỉ cần biết về mẹ, tự hào về mẹ và như thế con sẽ luôn ở trong vòng tay bao bọc yêu thương như một cái ô luôn che chở cho con khỏi cơn mưa rào bất chợt của mùa hè nhưng vẫn để cho con cảm nhận được làn hơi nước mát rượi xua tan cái oi ả của mùa. Và anh, anh cũng không cần phải biết sự hiện diện trên đời của một đứa trẻ đã được kết thành từ một đêm mưa tháng năm của 10 năm trước.
***
Phần tác giả:
Sau gần 40 năm kể từ khi chíến tranh kết thúc, mỗi thế hệ (nói đúng hơn ở một lứa tuổi) có một cách nghĩ cách đối xử khi nghĩ về nó. Những người như cha mẹ tôi, thế hệ 3x, 4x sẽ chỉ là những huyền thoại khi kể về những trận đánh ác liệt, những cơn đói, cơn khát quay quắt đến độ “những bước đi xiêu vẹo cả hoàng hôn”.
Một nhà văn, như một nhà văn nào đó thuộc thế hệ 5x (đầu đời) trong lúc đang vần vò trên bầu ngực non của một cô gái bán hoa lại nhớ về chiến tranh như nhớ tên cô người yêu cũ đã hy sinh.
Đám 6x như chúng tôi, chiến tranh đã kết thúc khi chưa kịp biết nó là gì, tuổi thơ chỉ nghe người lớn chì chiết bắt phải vét cho sạch những hạt cơm còn dính trên bát (vì ngày xưa bố mẹ nào có được sung sướng như chúng mày bây giờ) rồi lớn lên, đi học đi làm… giờ chỉ biết ngồi nhìn và thầm ước gì được người ta khen là những đại gia giỏi giang như bọn 7x, 8x, thậm chí là 9x.
Với những người như nàng (cô gái trong câu chuyện này- ơn trời rằng tôi không phải là cô), đứa em trai dị tật là tất cả nỗi ám ảnh về chiến tranh, cho dù cậu em đã chống nạng bước qua thân xác tật nguyền của mình để bước lên đài vinh quang tôn vinh những hiệp sĩ thông tin. Cái kết cục Hiệp sĩ thông tin cho cậu em tật nguyền của nàng là theo gợi ý của cậu con trai nhỏ của tôi khi nó đọc bản thảo và thở dài bảo: mẹ ơi sao mẹ lại để cho chú ấy là một thân hình co quắp bầy nhầy như thế, thật buồn quá đi. Con đã thấy những người có tật cũng đã trở thành những hiệp sĩ thông tin như anh Nguyễn Công Hùng vậy.
Ôi cậu con trai bé nhỏ, “Hiệp sĩ thông tin” mà con mong muốn là một mầm non nhân văn đã lớn lên trong tâm hồn con, nó cũng chính là cái khung mạ vàng với nỗ lực làm sáng lên bức tranh với những gam màu xám xịt buồn đau của gia đình nàng. Nhưng con ơi, dẫu có bước lên đài vinh quang hay chỉ là một thân hình co quắp dị dạng thì cậu em trai vẫn là sự hiện diện xương thịt của chiến tranh, của tội ác và nó man rợ ở chỗ là đã biến những người yêu thương nhau không đến được cùng nhau, những đồng chí đồng đội không thể thông cảm cho nhau, những người cha người mẹ luôn cảm thấy có lỗi với con mình trong khi lẽ ra phải là điều ngược lại. Tất cả họ luôn bị ngăn cách với nhau bởi sự ám ảnh của tấm màn vô hình mang tên di truyền…