Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

THÔI ĐỪNG LÀM TO NỮA!

Cu Bống càng lớn lại càng hay hỏi nhiều câu …cắc cớ. Nhiều câu mẹ nó không trả lời được nhưng con số ấy thì rất ít bởi mẹ nó cũng là một nhà …cắc cớ (có khi còn hơn nó) và cũng biết cách để trả lời cho những câu … cắc cớ của nó.
Hôm trước đi lên mộ ông, Bống hỏi: “Mẹ này, sao con thấy có nhiều người khi họ khổ thì họ hiền lành dễ chịu lắm, nhưng tới khi họ có chức có quyền thì con thấy họ ác ác thế nào ấy. Sao thế hả mẹ? Có phải chức quyền làm cho họ ác lên hả mẹ?”
Phải suy nghĩ, tất nhiên là phải suy nghĩ một lúc để trả lời cho Bống. Câu trả lời thế này.
Ví dụ như mẹ nhé. Mẹ bây giờ đang rất bình thường nhé, không ác nhé, rất vui vẻ nhé. Thế rồi tự nhiên mẹ được làm một chức to to, ví dụ như Tổng Giám đốc một công ty lớn chẳng hạn. Cu Bống con mẹ học hành thì lôm côm, lại còn ham chơi đua đòi nhé. (Bống xịu mặt rồi kìa – đây là ví dụ cơ mà, ví dụ như thế chứ ai chả biết Bống ngoan ngoãn, học khá). Mẹ làm lớn, chả nhẽ để Bống nhà mình đi lang thang, nghề ngỗng không có, thế thì mất mặt mẹ quá. Thế là mẹ mới bảo một chú nào đó cấp dưới của mẹ “Chú lo hộ chị 1 chỗ làm vớ vẩn gì đó cho cu Bống cái”. Ấy là mẹ nói thế thôi, chứ cái chú cấp dưới kia “dám”  tìm chỗ vớ vẩn cho Bồng à. Tất nhiên, chú ấy sẽ bố trí cho Bống vào làm một chỗ “thơm tho” (nghĩa là vừa có chức lại vừa có tiền). Rồi thời gian, Bống lại tự cho mình là có quyền (vì là con bà Tổng Giám đốc mà) trong khi Bống vừa dốt lại vừa hư, lại đối xử với người khác không ra gì. Ban đầu họ cũng dễ bỏ qua cho Bống nhưng sau đó thì một số người có ý kiến phản ứng, kiện cáo lên cấp trên. Lúc ấy mẹ phải làm thế nào? Dẹp cu Bống đi, không cho làm chỗ ấy nữa? quá dễ. Nhưng mà như rứa thì mất mặt mẹ quá, chả nhẽ mẹ quyền lực thế này mà thằng con mẹ không có chỗ mà chui à? Mà đâu chỉ mình mẹ mất mặt mà cái người đưa Bống vào làm cũng bị lây chứ. Thế là mẹ phải bảo chú kia (mà có khi chưa kịp bảo chú ấy đã tự làm rồi) giải quyết việc ấy. Giải quyết thế nào? Thì có nhiều cách ví dụ như cho mấy người nào “to mồm” phản ứng ấy ít tiền bảo họ im nếu họ không im thì buộc họ phải “lên bờ xuống ruộng”, hành hạ  ra bã …
- Thế thì thành ra ác hả mẹ?
- Thế nếu không ác với họ thì cu Bống làm sao mà được này được nọ, có chức có quyền, có tiền hở?
 Nghe đến đây, cu Bống ngồi im lặng. Một lúc sau Bống thở dài nói
- Thôi, mẹ ạ. Mẹ làm thế được rồi, đừng làm to nữa mẹ nhé.
Buồn cười thật, rõ là đồ trẻ con. Bống làm như mẹ nó dễ làm to lắm ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét