Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

NGÀY 1.6

Vâng, thì là ngày của các anh chị
Zõ là như thế, ngày này là của các anh các chị, tháng này là dành riêng cho các anh các chị. Chúng em đã nhận thức quán triệt rõ điều ấy nên các anh các chị không cần phải lăn lộn, gào khóc, hoặc chí ít cũng ném về phía chúng em những cái nhìn đầy ý nghĩa.
Vâng, không cần phải như thế thì các anh chị nhỏ thì cũng bánh kẹo đầy mồm, nhớn hơn tý thì búp bê, máy bay, ô tô ...loạn xị, hơn tý nữa thì được cơ số kha khá xèng để nhanh chóng tót ra quán điện tử gần nhà mà các khổ chủ (là chúng em) đừng hòng dám nói một câu với vô lum hơi hơi to to ….
Thôi thì là ngày của các anh chị, nhưng nhân dịp các anh chị túm tụm đông đủ ở đây thì cũng xin các anh chị cho chúng em trần tình vài nỗi niềm.
Các anh các chị thử nghĩ mà xem. Hồi chúng em bằng tuổi các anh chị thay vì được đi tham quan, dã ngoại, pic nic thì chúng em lại phải mũ rơm, sơ tán, đào hầm trú ẩn hoặc không thì cũng phải “đưa cơm cho mẹ em đi cày”; thay vì bấm máy chiu chiu chơi đột kích, chiến tranh giữa các vì sao, võ lâm thì chúng em phải mỗi ngày chạy máy bay hàng chục bận, có người bằng tuổi các anh chị đã làm du kích, liên lạc.... Giờ các anh chị phụng phịu khi nhìn mâm cơm không có món ăn các anh chị thích nhưng hồi trước chúng em  thường xuyên phải mang cái bụng rỗng tuếch rỗng toác để đi bộ đến trường…Thôi, thôi … nói nhiều quá các anh các chị lại cho chúng em là kể nghèo kể khổ, các anh chị coi đó là những chuyện  cổ tích dở nhất trên đời.
E hèm, chúng em cũng biết là các anh chị có những sứ mệnh vô cùng to lớn,  là tương  lai của nước nhà ta, là tất cả cái …”liềm” …hy vọng của  chúng em. Dù có hy vong sau này các anh chị sẽ nhớn lên để trở thành những ông này bà nọ, vênh váo với đời, nhưng thực tình chúng em không dám mong các anh chị sẽ có dịp quay về nuôi nấng chăm sóc cho chúng em như chúng em đã từng chăm sóc các anh chị và ông bà các anh chị. Chỉ mong  sao các anh chị chịu khó học hành cho tử tế, chịu khó nghe lời các bậc tiền bối, sau này lớn lên biết lo toan làm ăn chí thú, kiếm đồng tiền chính đáng.
Bây giờ thì các anh chị đòi, các anh chị “đấu tranh” cho cái quyền mà chả ai trong chúng em dám hó hé nhằm "tước đoạt" gì cả. Tuy nhiên, các anh chị rất ngu (ấy chết, quên, xin lỗi)… rất hạn chế về nhận thức, không hiểu rằng chúng em lỡ có cản trở các quyền của các anh chị là bởi vì muốn bảo vệ các anh chị. Ví dụ như không  cho các anh chị đi chơi, chẳng qua vì quá sợ tai nạn các loại, không mua đồ chơi cho anh chị chỉ vì sợ đồ chơi TQ có chứa chất độc hại, không cho ăn uống la cà vì sợ bao thứ thịt thối thịt ôi…
Giữ được chừng nào thì giữ, chứ cũng khó mà quản được các anh chị nhỉ …
Nói tới đây được chưa? Túm lại, thôi ngày của các anh chị các anh chị muốn làm chi thì làm. Chúng em đã chịu đựng các anh chị mãi rồi nên có thêm một ngày hay một tháng nữa cũng chả sao. nhẻ

Chúng em, các phụ huynh tội nghiệp 

1 nhận xét:

  1. Uhm, Mình khoái văn nhà Ớt Xanh. Thình thoảng mình chôm về bên nhà nhé.
    Chưa được sự đồng ý của chủ nhân. Nhưng mình cứ chôm vậy. Cám ơn ớt Xanh nha.

    Trả lờiXóa