Năm nay mình phá lệ nhắn tin cho mọi người để chúc tết. Mọi
năm thấy nhắn tin nó sến sến sao ấy nên quyết định không nhắn nữa mặc dù năm nào
cũng nhận không ít tin nhắn.
Chúc năm mới lẽ dĩ nhiên toàn những điều tốt đẹp và mong muốn
những điều tốt đẹp. Nhưng cũng có những sự trớ trêu khi nhắn hạnh phúc cho một gia đình đang có
trục trặc; chúc mạnh khỏe cho ông đang điều
trị ung thư; chúc phát tài phát lộc cho đám công chức như mình thì chả nhẽ mong
cho họ … tham nhũng; chúc lên chức lên quyền thì chả hóa ra là xúi họ … đi đêm
…Ai cũng phát lộc phát tài, ai cũng lên chức hết thì … như ông Trần Tiến gào lên
cái điệp khúc: "Còn ai nữa, còn ai nữa để nghe tôi hát bài ca ngợi loài người ….
Trái đất này chỉ còn có hai loài … vịt và
… dê"
Năm Quý Tỵ này sẽ là một năm khó khăn đây. Ấy là mình nghĩ
thế ngay khi nhìn bà bạn đem mấy chục triệu tiền mới toanh đổi cho mọi người. Chợ Tết người bán nhiều bằng người mua, ai cũng than ế. Chợ hoa năm nay
hoa đẹp, rẻ mà đêm 29 cũng còn đầy. Nhà mình, nhà bạn bè anh em ai nấy đều bảo nhau kiệm kiệm, chỉ mua những
thứ cần thiết. Nói thì ra là đồ vô hậu bất
hiếu chứ có người còn bảo ; anh rước ông bà về vài hôm thôi rồi tiễn các cụ đi sớm
hơn mọi năm, chứ ở lại cơm nước ba bữa, toàn phải đồ mới thì lãng phí quá…
Nhiều gia đình không có sự đầy đủ như mình, đi chợ nhìn nhiều
cảnh đời cứ thấy chạnh lòng. Hoa cúc năm nay nhiều và rẻ chưa từng thấy. Sáng mùng
Hai, ngồi cà phê nghe nói hoa cúc đổ đống, đầy những khu đất trống. Hỏi ra mới biết nhiều khu vực giải tỏa, đất trống
được người ta tận dụng để ươm hoa cúc. Gặp năm nay thời tiêt thuận lợi nên hoa
nở đẹp nhưng người trồng hoa cũng méo mặt vì ế hàng
Vậy cho nên năm nay, chúc như bà chị bạn mình về 1 chữ “đủ”
Đủ hạnh phúc để tâm luôn ngọt ngào
Đủ ồn ào để thấy đời không lặng lẽ
Đủ sức khỏe để có thể rong chơi
Đủ thảnh thơi để thấy mình thật sự sống
Đủ hy vọng để giữ được niềm tin
Vừa đủ tự tin và hài hước để thấy đời
đáng sống…
Nói vậy chứ không dễ để có một chữ “đủ”
nói đúng hơn là ý thức về chữ “đủ”. Bởi
cuộc đời mỗi người luôn ở trạng thái chông chênh, luôn tìm kiếm và khát khao những
thứ …không thuộc về mình.
Tiếp xúc với rất nhiều người, mình nhận ra rằng hầu hết đều
không nhận thức được mình là ai, mình ở đâu, mình cần cái gì... Có lúc mình ngồi nhìn và cảm thấy
thật tội nghiệp cho 1 anh (hay 1 chị) nào đó đang kể lể về “thành tích” của mình,
có khi cái thành tích ấy rất vớ vẩn (ví như chạy mấy chục triệu để con vô trường
tiểu học xịn) , hay là “ném” cho thằng phường mấy vé để nó lơ cái vụ lấn chiếm đất
công…)
Nhớ xưa ông cụ nhà mình luôn giữ cho
mình cái tâm thế độc lập tự chủ. Tuy uống bia rất tốt nhưng trong các cuộc liên
hoan cụ rất chừng mực, không bao giờ bị cuốn theo những tiếng cố vũ “zô, zô” của
đám đông, càng không bao giờ bị khích bác này nọ dẫn đến những hành vi bốc đồng
thiếu kiểm soát.
Mình giờ tự nhủ cũng phải giữ lấy những
gì thuộc về bản thân mình, không lệ thuộc vào những thứ không phải của mình. Giả
sử như chức quyền, tiền bạc, bằng khen… Chuẩn bị cho mình (và ca gia đình mình nữa) cái tâm thế, cái nền
tảng về đạo đức, lối sống, để có thể sẵn sang thích nghi với các thay đổi hoàn
cảnh nếu có. Thì ví như nếu có tiền nhiều, ừ thì ta sắm xe máy đi, nếu ít thì mình
đi xe đạp hoặc đi bộ, không thành vấn đề…
Và như thế có thể đã là đủ chưa nhỉ
?
Nói vậy chứ năm 2013, cũng đã kịp mua mấy bộ cánh mới, làm lại đầu tóc để đón Tết ...Ờ dù sao cái đó vẫn thuộc về mình mà...
cho em xin chữ đủ của chị nhé
Trả lờiXóa