Thứ Hai, 11 tháng 6, 2012

TỰ DƯNG XẤU HỔ

Ngày hôm qua đến nhà bà chị họ chơi. Chị Hai  (tên bà chị) đã ngoài bảy mươi, ở một mình,bán hàng tạp hóa, đồ đạc lỉnh kỉnh mắm muối, tiêu ớt… Cuộc nói chuyện cứ bị cắt ngang bởi những người đến mua hàng.
- Cô Hai ơi, bán cho con...
- Dì Hai ơi, bán cho con…
Bỗng dưng, một giọng trẻ con trong trẻo:  
- Bà Hai ơi, tối hồi hôm cúp điện bà có ngủ được không ?
- Ờ hồi hôm nóng quá, khó ngủ thiệt
- Cả đêm qua mất điện, con với bà nội ngủ cũng không được….
Nhìn ra, giật mình thấy cái mẩu đối thoại đầy tình cảm đó là của một cậu nhóc chừng 3, 4 tuổi. Chao ôi, một câu hỏi hàm chứa biết bao sự yêu thương trìu mến, thể hiện sự quan tâm sâu sắc lại tuôn ra từ miệng một đứa trẻ còn hôi sữa. Câu hỏi ấy người lớn có mấy người hỏi được …
Ngạc nhiên hơn, khi bà chị Hai vén áo thằng bé lên, chỉ vào chỗ vai của nó bảo
- Cái thằng nhỏ ni thiệt tội . Ba hắn lấy mẹ hắn tới khi có bầu hắn thì bỏ. Năm kia, mẹ hắn đi lấy chồng khác ở quê nên dắt hắn ra trả cho nhà nội nuôi. Cả nhà chỉ có bà nội thương hắn thôi chớ  ba với chú  sai hắn đủ thứ việc, hở ra là đánh hắn như cơm bữa. Đây nè, vai lưng còn bầm vêt roi đó. Bởi rứa hắn qua đây chị cũng hay cho hắn kẹo bánh riết rồi hắn thương.
Nghe đến đây chực rớt nước mắt, không chỉ vì thương cảm cho hoàn cảnh tuy có cha mẹ  mà như côi cút, mà thương thêm là thương dẫu hoàn cảnh bầm dập vậy nhưng cậu bé vẫn dành sự quan tâm đến người khác một cách hồn nhiên trong trẻo …
Có bao nhiêu đứa trẻ hỏi được câu hỏi đầy sự quan tâm đến người khác như thế?
Có bao nhiêu người lớn hỏi được câu hỏi như thế?
Có bao nhiêu con người phải cúi mặt xấu hổ khi nghe câu hỏi đó, thấy mình không bằng một đứa con nít …
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét