Chả trách mềnh giờ chừ cũng … sính ngoại …
Hôm rồi đi ăn đám cưới con gái bác T. Con bé này mềnh biết hắn từ hồi tí xíu, xinh xắn, học giỏi đi du học và vớ được 1 anh Mỹ trắng, ngon lành.
Đám cưới, gia đình chú rể bên Mỹ cũng qua. Cả làng choáng ngợp trước ông anh của chú rể, chiều cao "khiêm tốn" chừng 2,2 mét, nặng cỡ 2 tạ. Bố cô dâu đi bên cạnh chả khác mấy anh chuột bên cạnh anh voi.
Đến phần nghi lễ, phát biểu nhà gái, cắt bánh, rót rượu xong, anh trai chú rể xin phép nói. Bài nói (được thông dịch lại) cho cả làng nghe và vỗ tay ầm ĩ thế này:
- Tôi là anh của Matthew, từ nhỏ chúng tôi thường rất hay cùng nhau chơi những trò chơi như siêu nhân, chiến binh … và các bạn thấy đấy, với chiều cao và sức khoẻ của mình, tôi thường là người bảo vệ cho các em trong các trò trận giả đó. Nhưng sau này càng lớn lên, tôi nhận ra rằng chính Matt mới là một chỗ dựa thật vững chắc cho gia đình bởi sự tận tâm, sự sâu sắc và lòng vị tha… Chính vì vậy, Matt đã có thể tìm được một người như U. (tên cô dâu) và tôi mới có thể gặp mặt quý vị tại đây hôm nay …
Mềnh về kể chuyện lại cho Bống và Tít nghe, nói vui với chúng. Sau này khi anh Tít đi lấy vợ, Bống sẽ phát biểu như sau:
- Tui là em của anh ku Tít đây, tui xin kể cho mọi người một câu chuyện. Hồi anh Tít học lớp 1 suýt bị cô giáo đánh vì anh ấy đã không ăn uống hết phần bánh và sữa của mình nên làm đổ tèm lem ra cặp sách. Sau đấy, cô giáo đã không thể đánh được khi nghe anh Tít tôi vừa khóc vừa bảo là anh ấy chỉ ăn một nửa bánh, uống một nửa hộp sữa vì muốn để dành cho em trai đang ở nhà. Sau này lớn lên nhiều lần anh em tôi có cãi vã thì mẹ tôi thường đem chuyện này ra kể lại và chúng tôi lại thương nhau như không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy bây giờ, tôi chúc mừng anh nhưng cũng thấy hơi buồn vì từ nay anh đã theo vợ bỏ cuộc chơi với em mất rồi.
Còn cu Tít sẽ phát biểu thế này trong đám cưới của Bống:
- Tôi là anh trai của Bống. Mẹ tôi kể lại rằng hồi tôi được gần 4 tuổi thì em tôi mới 7-8 tháng. Tôi rất nghịch và nhiều khi khiến ba mẹ tôi rất bực mình. Có lần tôi nghịch làm ba tôi giận lắm. Nhưng thay vì đánh tôi, ba tôi lại phát đôm đốp vào mông em tôi làm nó khóc ré lên. Sau này ba tôi bảo thế là để “dằn mặt” tôi, để tôi vì thương em mà không dám nghịch dại nữa. Từ đó tôi đã hiểu rằng Bống, em tôi đây từ nhỏ đã phải gánh chịu giúp tôi nhiều tội lỗi dù rằng thật là oan uổng cho chú ấy. Tôi cảm ơn ba mẹ đã sinh ra, nuôi lớn và dạy cho anh em chúng tôi biết yêu thương nhau từ khi còn nhỏ xíu.
Hai đứa (à quên, 3 đứa, kể cả bé Phương nữa) cười tít mắt trước bài phát biểu (dự kiến) của mẹ chúng (tất nhiên là có chua thêm mấy câu đểu giả theo đúng phong cách mẹ nó nữa)
Gia đình mình hay có những câu chuyện sinh hoạt vui vẻ như vậy. Mềnh và chồng bất đồng nhiều chuyện nhưng riêng việc dạy dỗ hai nhóc biết yêu thương nhau thì đồng nhất. À mà phải nói thêm là đồng nhất theo kiểu: mềnh chuyên đóng vai … ác để cho ổng đóng vai hiền.
Ngẫm lại chuyện dạy con cũng chả khác mấy chính trường. (Cái này nói ra thể nào mấy bà bạn cũng nhảy nhót, xon xen vào mắng mỏ đây). Cũng “thủ đoạn” các kiểu ấy chứ. Có khi phải phát vào mông anh này để doạ anh khác, có khi phải giả bộ đá đít anh này mấy cái để ảnh la oai oái cho anh kia xông vào bênh, có khi bố cốc đầu nhưng lại giả bộ ngơ đi cho ảnh tưởng là mẹ cốc, tức mẹ cái chơi; có khi bố thương ảnh, muốn cho ảnh xiền nhưng sợ mẹ la thì bố giả đò cau mặt nghiêm trọng để bắt ảnh phải trả lời (cho bằng được) câu hỏi 1 cộng 1 bằng mấy, đúng thì cho xiền …
Nhân dân (là hai anh cu) chả anh nào bị ghét, chả anh nào bị thua thiệt hết, chỉ mẹ nó nhận vơ hết cái ... ác về mình
Bài nói của ông anh Mathew thật hay, dung dị mà thể hiện một tầng văn hóa rất cao.
Trả lờiXóaMà tự nhiên đưa cái vụ dạy con-chính trường vào chi vậy bạn Ớt? Hổng ăn nhập mấy, mà hình như cũng ... hổng có đúng mấy, hehe
Nà tại nhà iem mấy hum ni bị ức chế chiện chính trường mà hem dám nói nên đưa vô đây để câu vìu đoá ạ. Cái tầng nhà iem nó hơi thấp, đi bị cụng đầu liên tục nên củ sọ nó cũng có vướn đề. Cảm ơn boác
Xóahe he, xuy ra toàn mẹ mìn chị nhỉ
Trả lờiXóa