Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

BA TÔI MỘT CON NGƯỜI NHÂN HẬU

Ba đã ra đi vào lúc 14 giờ ngày 18/9/2009 (tức ngày 30 tháng 7 năm Kỷ Sửu)
Tính từ lúc Ba nhập viện lúc 16 giờ ngày 15/9  cho đến lúc ra đi, ông đã nằm trên giường bệnh đúng 3 ngày 3 đêm. Hạnh phúc thay, tôi là người được ở trọn vẹn với ông hầu hết những ngày cuối cùng ấy để đến giờ không phải ân hận vì đã không lo được cho ba chu đáo.
Ba là một người tốt. Một người tốt đôi khi có những xử sự tưởng chừng như không phải là tốt. Ví dụ như câu chuyện dưới đây về ông.
Hồi ấy, cách nay chừng hơn 10 năm, khi ba chưa bị tai biến và bị lãng.
Hôm ấy cả nhà đang ngồi ăn cơm thì có một người to cao đến trước cửa và xin một bát cơm. Ba nhìn ra cửa và mắng té tát:
- Xin cái chi mà xin. Thanh niên to cao vậy lo làm ăn đi chứ đi xin làm chi. Nhà tau không dư cơm cho cái thứ lười lao động đó. Đi mau.
Người thanh niên làu bàu chi đó trong miệng rồi lủi thủi bước ra. Thấy ba la dữ quá nên mọi người cũng im thin thít, không ai dám nói. Cuối cùng mình đành thẽ thọt lên tiếng:
- Ba ơi, cái ông đó không phải là to béo đâu, ổng bị bệnh phù thũng đó ba. Con thấy ổng đang nằm viện đa khoa lâu ni rồi đi lang thang xin ăn đó.
Tưởng ba sẽ mắng thêm, nhưng không, ông ngồi bật dậy và trách:
- Rứa à, sao con không nói sớm. Làm ba mắng oan nó tội chưa.
Nói rồi ông xăm xăm bước ra ngoài, đuổi theo kịp người đàn ông kia và dúi vào tay tờ 2000 (2000 hồi đớ chắc bằng 20000 bây giờ) với lời nói đầy ân hận:
- Thôi, tau không biết mi bị bệnh nên lỡ mắng mi oan uổng. Cho tau xin lỗi nghe. Nhà chú có khách mà giờ chừ hết cơm mất rồi, mi cầm tạm 2000 này mua cơm mà ăn nghe.
Câu chuyện đến đây tưởng là xong nhưng vẫn còn hồi sau nữa:
Mấy ngày hôm sau, ba và anh Phú đi đâu về.  Mặt ông hằm hằm tức giận, đi thẳng vào nhà chẳng them hỏi ai. Anh Phú giải thích:
-Trời ơi, sáng ni chú làm tui một phen đứng tim. Tui chở ổng đi ngang qua khách sạn Phương Đông, đang đi thì ông biểu tui dừng xe. Ổng chạy vào núm ngay cổ áo thằng bảo vệ mắng sa sả: " Chớ mi không thấy họ đang ốm đau bệnh tật đây hay răng mà mi nỡ lòng nào mi xô họ ngã rứa. Đồ vô lương tâm". Thì ra thằng bảo vệ khách sạn này vừa xô té cái ông phù thũng bữa nớ đó cô. Tui sợ quá phải chạy vô can chớ không thì mấy thằng bảo vệ đó nó a lại đánh ổng thì chết. Ai lại đi làm cái chuyện dông dông vậy không biết nữa.
Cả nhà tôi đã quen cái nết của ông rồi nên chỉ biết thở dài. Cái tính nóng nảy của ông đã bao phen làm cả nhà lo sốt vó.
      Vậy nhưng con cháu lại hiểu ông là một con người nhân hậu 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét