Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009

NAM TÍNH

Mình là một đứa con gái được bảo là ...giống cái thằng .
Điều này có lúc làm cho mình hơi buồn một chút nhưng hầu hết mình đều cho đó là lời khen, mà khen thì trẻ con cũng sướng.
Đúng là mình có vẻ giống cái thằng, hay gọi cho mĩ miều là ... nhiều nam tính. Mình hay đổ lỗi cho ông bà già cái tội đẻ mỗi con gái.
Nhiều nam tính nên dĩ nhiên là vô cùng hậu đậu, chả có tí gì gọi là khéo tay. Nhà cửa cứ thế bừa bộn, con cái đẻ ra cứ thế mà lớn lên (may mà đẻ toàn con trai và ông xã thì cũng chỉ biết thở dài)
Nhưng mà hình như mọi người đã quen với cái sự ấy ở mình, họ cũng chả hề trách móc phê phán gì cái sự ấy, có lẽ bởi mình đi đâu cũng "khoe": em không biết nấu nướng gì đâu, em chả khéo tay đâu. Ối sao mà các chị khéo tay thế, giỏi thế, em chịu thôi...và thế là các chị ta sướng rơn tha hồ mà nấu nướng, chăm bẵm, phục vụ mình... he he.
Có lẽ cũng tại mình khoái ba cái việc của đàn ông: sửa xe này, lái xe này, nhậu nhẹt này. Cũng chả để ý mua son, mua phấn, quần áo thì kiểu gì cũng được.
Mình thì tự thấy mình như thế cho nó dễ sống. Việc gì phải tự làm khổ mình bằng ba cái thứ lặt vặt ấy.
Nhưng biết đâu mình lại tự làm khổ mình bằng kiểu nam tính như: Cãi lại sếp, bướng bỉnh, không biết điều, không thích chiều chuộng...
Ôi dào, hơi đâu mà để ý. Mình là MÌNH, không phải người khác. Mình làm điều mình muốn, không làm điều người khác muốn. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét