"Hôm nay ôsin đi Trung thu, chồng thì chết cũng phải đi đá bóng (không đá bóng bố nó chết) mình ở nhà làm ôsin cho 2 đứa con, đứa ăn đứa ỉa, đứa đái dầm, đúng là không có từ nào tả được....."
Trên đây là nguyên si đoạn văn của cô cháu dâu (tức là con dâu của bà chị mình) ở Hà Nội viết trên Facebook.
Nhiều người đọc thì e cũng ngạc nhiên và không thế chấp nhận được cách ăn nói hỗn láo như thế, cho dù như sau này nó đã thanh minh rằng chỉ viết cho bạn bè đọc chơi mà thôi.
Và nhiều người cũng sẽ càng ngạc nhiên hơn về những suy nghĩ của cả hai vợ chồng nhà nó
Ban đầu thấy nó viết vậy, mềnh điên tiết canh lên mới còm cho nó một đoạn rằng đừng ăn nói vô hậu như thế bởi không khéo sau này chính con nó lại chửi lại nó như thế.
Cũng hy vọng nó là đứa có ăn học (đã tốt nghiệp đại học) nghe thế thì biết nhận lỗi. Nào ngờ nó lại cho một tràng rằng thì là bố mẹ chồng (tức bà chị và ông anh rể mình) đối xử không công bằng, chỉ lo cho con của thằng anh, con nó không được gì, sau này có chết cũng chẳng thèm đeo tang và có chết cũng không liên quan gì đến nó, rằng chồng nó làm công ở cửa hàng của bố nó thì bố nó trả lương rẻ mạt …
Ngạc nhiên hơn là thằng chồng nó (tức con anh chị mình) chắc về nhà nghe vợ nói thế cũng nhảy vào bảo: “cháu với thằng C. (anh nó) nhà cháu ko học hành đến nơi đến chốn thì cái người mà sinh ra & nuôi chúng cháu ấy cũng phải tạo điều kiện cho nó có cái vốn ban đầu để mà làm ăn kiếm cái đút vào mồm chứ”.
Đến đây thì mình quá ngán ngẩm nên không thèm viết còm lại cho chúng nó nữa.(nhưng thể nào nó cũng tưởng là nó lý luận thắng mình nên mình tịt. Hờ hờ)
Nhà chúng nó đang ở là của ba má mình để lại cho chị mình, chị mình cho nó ở riêng. Nó làm cửa hàng gương kính với ông anh mình, tiền thuê cửa hàng, thuế má, điện nước ở cửa hàng cũng như ở nhà nó vợ chồng anh chị phải trả … Có đi làm thuê ở đâu mà nằm ngủ đến trưa mới lè phè ra cửa hàng, thích đi đâu thì đi, khi có việc mới kêu về làm. Lại bảo bán sức lao động để bố trả công cho con rẻ mạt …
Hàng loạt những chuyện khác không kể ra đây làm gì để nói về sự ngu dốt và ích kỷ của chúng nó và có thể là của cả một thế hệ những người như chúng nó. Tâm lý hưởng thụ, ỷ lại, thích chơi trội, luôn muốn thể hiện đẳng cấp của mình, coi thường người khác, kể cả bố mẹ đẻ ra mình, luôn đổ vấy trách nhiệm cho người khác mà quên mất trách nhiệm của chính mình … hình như đang phổ biến trong giới trẻ chúng nó …cả những đứa có học và những đứa vô học.
Mình bảo nó: dì biết mẹ cháu, đúng là không ra gì nên bây giờ đang nhận quả báo từ cháu và dì biết sau này cháu cũng sẽ nhận quả báo từ đâu.
Ngẫm lại cô bạn mình nói thật chí lý: chị ơi, bây giờ người ngoài kia đang phải nhận quả báo từ hồi trước do phá đình chùa miếu mạo, do không còn biết sợ vào cái gì cả . Ai đời đi chùa mà chỉ biết khấn vái rằng phải cho con lên chức lên quyền, nhiều tiền nhiều của … rồi dẫm đạp lên nhau để tranh giành những thứ đó. Thế nên chả trách những chuyện đâm chém, giết nhau, tha hoá, bệnh hoạn và kể cả những căn bệnh xã hội mà bây giờ đang rộ lên ngoài đó là bệnh tự kỷ ...
Cách nay gần 20 năm, tình cờ một lần gặp chú Nguyễn Chính -nguyên Trưởng ban Tôn giáo chính phủ . Trong lúc chú ngồi ở phòng mình chờ sếp đi họp về, chú cháu ngồi nói chuyện chơi, mềnh hồi nớ mới lơ ngơ ra trường hỏi chú một câu: Chú nè, cháu nghĩ là rất cần có tôn giáo để con người ta tin vào một điều gì đó và để cho con người ta còn biết sợ khi người ta đã không còn biết tin và biết sợ những cái khác. có đúng không chú? " Chú Nguyễn Chính gật gù bảo cháu còn trẻ mà đã nhận thức được thế là rất tốt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét