Sáng nay dậy sớm thấy chồng ngoắc tay bảo ra vườn chơi.
Vườn là khoảnh đất trống bên cạnh nhà mình (đất này của người khác nhưng người ta chưa nhận thì “bị” chồng và ông anh tận dụng tý toáy trồng đủ thứ) ngập màu xanh. Giàn đậu được khoanh thành một ô um tùm. Nhìn ngoài rất khó phát hiện những quả đậu lẩn khuất trong đám lá. Thế là mình và chồng rúc đầu vào đám đậu từ hai phía để …chỉ trỏ cho nhau hái những quả đậu phía bên kia. Thành ra trò ú tim y như thuở chanh cốm. Vui phết.
Bỗng dưng thấy mình quá sung sướng. Và bỗng dưng thấy bạn bè mình … khổ
Con bạn mình chắc chắn không khổ về vật chất. Tiền bạc rủng rỉnh, nhà cửa xe cộ chả thiếu gì. Nó chuyên môn mắng mình về “tội” lôi thôi luộm thuộm, bảo mềnh phải cố làm sao nâng cao chất lượng cuộc sống. Theo nó cuộc sống phải tiện nghi hơn, phải sang trọng hơn, phải thuê người để làm việc nọ việc kia cho mình đỡ vất vả . Nó thấy mình tất tả chuyện cha mẹ, chuyện chồng con, gia đình, lại thêm chuyện cơ quan nên thương mình, xót ruột vì mình, mong cho mình được hưởng thụ sung sướng như nó.
Nhưng con này dứt khoát không là kẻ cảm nhận được sự sung sướng khi ú tim hái đậu như mình sáng nay. Tim nó nghe đâu thủng đến mấy lỗ, đi đâu xa xa đã thấy mệt. Nó lại sống ở một nơi quá xô bồ, quá náo nhiệt, mọi sự lãng mạn đều là xa xỉ nên nếu giả thử mình có kể cho nó nghe chuyện này thì chắc chắn sẽ bị mắng là “đồ dở hơi, vớ vẩn”
Một cô bạn khác ở tận cao nguyên Langbiang, rất coi trọng sự lãng mạn, cô sẽ là người có thể cảm nhận được sự sung sướng của khoảnh khắc này một cách đầy đủ nhất …Quả nhiên nghe mình chat kể về chuyện này cô đã cười hi hi rất vui. Nhưng có lẽ điều mình kể lại trở thành bất nhẫn đối với cô vì nó đã chạm đến những điều cô mong ước mà không thể có. Cô làm gì có thời gian cho những câu chuyện hay chỉ là tí ti của lãng mạn dù cô không hề coi nó là “đồ dở hơi vớ vẩn”. Cuộc sống của cô tất bật với bao lo toan cho con cái và cho … bác sĩ.
Bà chị mình liếc nhìn rổ đậu mới hái buông 1 câu gọn lỏn: ừ đủ để chiều luộc đấy. Xong om .
Ô hô, sáng nay hái đậu mới biết mình vẫn còn lãng mạn và cũng biết mình đã già thế nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét