Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

SAU BÃO

Nói ra không khéo sẽ bị mắng là đồ vô hậu nhưng mà sao mềnh thích cái khoảng lặng bình yên sau bão thế này lắm lắm. Không khí nhẹ tênh, mưa hết, nắng hửng lên, đường xá vắng hẳn tiếng máy xe, sạch sẽ quang đãng ... Tất nhiên cơn bão vừa rồi không đổ vào Đà Nẵng, nên không có cây đổ, nhà tốc mái, lũ lụt …nên coi như còn chút lãng mạn khùng khùng …
Năm 2006, năm 2009, bão ập vào Đà Nẵng, mình ở trong nhà cố thủ, chả biết chi ngoài trời. Điện tắt toàn thành phố, di động không có sóng, tivi cũng ngỏm…mấy ngày. Sau thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của anh em bạn bè hỏi thăm có thiệt hại chi không? Té ra sau này mới biết bão vào ĐN rất khủng …thiên hạ xem TV biết hết trừ người ĐN
Sau cơn bão ra đường cây đổ ngổn ngang, trẻ con kéo hang đàn hàng lũ ra …nghịch nước, người lớn hối hả dọn dẹp, lượm lặt và cả …hôi của.
Ngày hết bão, mất điện, lại nhân lúc chủ trương “khắc phục hậu quả bão lụt” nên tự cho mình lượn lờ phố xá, hoặc ở nhà thư giãn quên công việc, quên cả những sự gầm gừ của sếp hay cú liếc xéo của đồng nghiệp, con người như trỏ về với những bản thể hồn nhiên, thậm chí cả khoảng cách giàu - nghèo, sang- hèn cũng như ngắn lại, điều hay xảy ra khi người ta có chung một nỗi lo, hay một cái gì đó cần chung sức để mà đối phó. Và nếu nỗi lo, điều bận tâm ấy lại đến từ phía thiên nhiên chứ không phải là từ phía con người thì sợi dây đoàn kết sẽ kéo họ lại gần nhau hơn. Cho nên bão, (bão thiên nhiên hay bão xã hội) biết đâu ngoài là kẻ tội đồ phá hoại thì cũng đồng thời là người tái sinh, như vị thần Siva mà người Chăm tôn thờ với cái triết lý đây là vị thần hủy diệt và tái sinh.
Thật bất nhẫn khi ai đó nói ra cái mong ước có bão bởi ở phía đa số chí biết bão là phá hoại. Nhưng nếu coi bão là hiện tượng bất khả kháng, không phụ thuộc vào ý muốn của người ta, nói cách khác là ta buộc phải chấp nhận nó. Nếu muốn khỏi bị thiệt hại  thì buộc phải chằng chống nhà cửa, phải cắt cành tỉa ngọn cho cây, phải gia cố lại các công trình… Nếu bão quá mạnh mà nhà mình quá yếu, lại không chịu chằng chống thì sập cũng là lẽ tất nhiên …
Ờ lại nói lung tung nữa rồi…
Dù sao đa số vẫn không thích bão, lo sợ bão đổ về với những ước đoán thiệt hại,
Và rồi bão vẫn cứ về, vẫn cứ phá, vẫn thiệt hại, không chỗ này thì chỗ khác …
Mình thì ơn trời, không phải vật lộn chằng chéo để chống bão, và vẫn còn cảm xúc để lắng lòng cảm nhận những bình yên sau mỗi mùa bão đi qua. 
 Nói gì thì nói cũng không ngu đến mức nói ra cái ý điên rồ là mong có bão dù mong hay không nó vẫn cứ đến. he he 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét