Hôm qua mềnh đã mần một việc mà mềnh vốn dĩ rất ghét, cực ghét là xui một cu con đi kiếm cái …bằng giả. Hờ hờ …
Vốn hay tự trào rằng “ Nhà cháu có một rổ bằng, bằng thật, bằng giả lẫn lộn. Khi nào ông Nhà nước rảnh rảnh cho kiểm 1 phát tra lòi chành té bứa ra mấy cái bằng giả, còn lại là bằng thiệt”. Nhưng ti tỉ phần chăm cái bằng cấp của mềnh từ cái bằng quân sự học nhõn 10 ngày, cái bằng lái xe mô tô 1 tuần, ô tô 3 tháng rưỡi đều là học thật, bằng thật …
Vậy mà hôm qua bảo với thèn cu cháu: mày xem ở đâu người ta bán thì mày mua mẹ nó cái bằng giả đi, hồi trước tao thấy chúng nó bán đầy, còn tao thì chưa mua nhưng đã có lần đi thi hộ bằng A cho đứa bạn. Thế chó nào mà đến khi vào thi gặp đúng ông thầy dạy C mềnh hồi trước, lại phải bỏ nhỏ ổng để ổng đừng phát giác vụ thi hộ ni vì con bạn cần bằng A để được tuyển vào làm công nhân cho công ty nước ngoài.
Còn cu này, sở dĩ khuyên nó thế chính vì là nó giỏi, quá giỏi và lại mong muốn rất chân thành là xin được đi dạy trường công lập. Nó đã từng tốt nghiệp Đại học sư phạm loại khá, từng đoạt giải ô limpic toán toàn quốc, hiện đang học thạc sĩ . Mà tiêu chuẩn đầu vào thạc sĩ là anh phải đủ kiến thức bằng B anh văn trở lên, thi khó như tinh. Cu con này giỏi nhưng chính vì nó giỏi nên nó chả để ý gì đến chuyện bằng A tiếng Anh thì nó quan trọng thế nào. Thế nhưng mà bi chừ khi đâm đơn xin việc làm giáo viên quèn trường công lập, lương ba cọc ba đồng theo ý chỉ của gia đình thì người ta lại đòi phải có bằng A tiếng Anh. “Không chỉ mình con, mà hàng loạt người khác cũng tiu nghỉu ôm hồ sơ ra về vì không có bằng ni cô ạ”. Ngày 20/8 là hết hạn nộp hồ sơ nhưng con tìm hiểu thì mãi tới ngày 3/9 mới có đợt thi, chớ con thi thì có khó chi đâu cô. Nó buồn bã nói thêm.
Mềnh cũng cười buồn theo hắn bởi cứ nghĩ có khi đây cũng là “chiêu” của mấy cụ nhằm loại bỏ các đối thủ đáng gờm trong cuộc đua tuyển dụng.
Mềnh không dám nói mềnh là đứa “yêu Tổ quốc yêu đồng bào…” nhưng cái việc bẩu cu con mần một việc đểu giả đáng ghét như ri cũng chỉ nhằm một mục đích vô cùng lương thiện vì mình tiếc nhà nước nếu để vuột mất một đứa giỏi như hắn. Và thứ hai mềnh làm vì muốn giữ cho hắn còn niềm tin vẫn có những người giúp hắn thật lòng không vì vụ lợi để sau này hắn còn đàng hoàng đứng trên bục dạy cho đám trẻ con. Đó mới "là đạo đức. là văn minh" mềnh quan niệm rứa.
Rứa rùi về nhà, nói chiện với cu em, cu em bẩu: cái ni em lo được, bằng thiệt đàng hoàng luôn chớ không thèm giả. Rồi hắn loanh quanh chạy đâu đó, rồi gọi lại: "boác nì, em mần được dưng mà em ngại là ngại chính hắn không ưng. Rằng hắn là dân sư phạm vốn dĩ trân trọng cái thiệt, giờ chừ mần cho hắn ri rùi thì lương tâm nhà giáo của hắn có cho hắn đường hoàng trên bục không bóac hè?"
Tới đây, mềnh đành giơ tay đầu hàng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét