Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

LÀN DA

Có thể dùng một từ để nói về làn da, cụ thể là da mặt mình là: Ổn
Lẽ dĩ nhiên có thể nói vậy một cách hơi hơi tự hào dù rằng không thể so sánh với các em chanh cốm, nõn nường
Ổn quá đi chớ, bốn mấy  tuổi rồi mà chưa xuất hiện vết nám nào. Đi họp lớp, trong khi mấy cố bạn gái xì xụp cả tiếng đồng hồ với hàng rổ phấn son, với hàng tá các loại nhãn hiệu nổi tiếng, thì mình hồn nhiên nằm ngủ...
Cũng có người hỏi về "bí kíp" giữ da, hà hà, "bí kíp"  là không dùng mỹ phẩm, "bí kíp" là hầu như phơi mặt ngoài đường khi nắng cũng như mưa, chả phải che chắn bít bùng như thiên hạ. Nhiều người quen cho quà là mỹ phẩm thì chả nhẽ không nhận, mà nhận thì chả biết dùng vào lúc nào, thế là đành phải bảo: "em nhận rồi nhé, cảm ơn anh chị. Nhưng mà em lại đưa lại cho anh chị để cho người khác dùng vì em có dùng đâu để nó phí đi. "
Thật ra, da mặt mình không phải là trắng trẻo, làm sao trắng trẻo được với cái xứ biển, gió ràn rạt, mặn đắng, nắng cháy da, cháy thịt....
Da mình cũng không hẳn là đen. Ừ thì so với dân biển, thì cũng là trắng...
Cũng chả ai bảo mình là da ngăm ngăm...
Nhiều lúc nghĩ, bảo da mình nó như kiểu cây lim cây mun trên rừng, đen trùi trũi, cứng quèo, sâu mọt nó ngán nó cũng chả buồn gặm.  
Mà không chỉ là da, tính cách mình cũng thế, cứ phải tự nhiên, thoải mái, làm những điều mình muốn...
Đến tuổi này rồi mà, phải làm điều mình muốn chứ không phải làm điều người khác muốn ...

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

HOT BLOG

Mấy ngày này blog của mình bỗng dưng được nhiều người tìm đọc. Tự nhiên thành hot blog.
Hình như họ cũng bàn tán với nhau điều gì đó mà nhiều người gặp mình bảo: Gỡ mấy bài mới trên blog xuống đi.
Lạ nhỉ, những entry của mình chả đụng chạm đến ai hết. Mà chính trong đó là để thể hiện thái độ của mình khi bị người khác đụng chạm.
Blog theo quan niệm của mình là những điều mình suy nghĩ, cảm nhận, là viết cho riêng mình, không cần ai đọc.  Blog không phải để viết tòan những chuyện "iu đương" như kiểu bác T. vừa cười vừa bảo: "mày ngu lắm cô nó ạ, blog là chỉ để viết chuyện iu đương, tán tỉnh lẫn nhau mà thôi. Thế mà mày có bao nhiêu xì chét cũng "tương" lên đấy cả.
 Chả nhẽ mình không có những góc của riêng mình, chả nhẽ mình không thích điều gì đó thì mình không được nói lên cái điều mình nghĩ, nói một cách thẳng thắn,có chính kiến rõ ràng.
Tất nhiên hầu hết những người khuyên mình dẹp bài viết ấy có thể đều thực tâm lo ngại những điều không hay ho sẽ đến với mình. Mặt khác, có những điều mình viết qua lăng kính của những người khác nhau đã bị xuyên tạc, có những sự xuyên tạc trắng trơn một cách đáng sợ.
Nhưng không vì ngại va chạm, ngại bị xuyên tạc mà mình dẹp những bài trên blog bởi đó là mình, chứ không phải ai khác và mình biết mình làm gì, mình muốn gì và mình đã làm điều mình muốn chứ không phải làm điều người khác muốn...  
   

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

ĐỒNG BỌN

Một tuần trôi qua với đầy những biến động, với đủ thứ cảm xúc, với đủ mọi trạng thái, cuối cùng đã kết thúc bằng câu nói nửa đùa nửa thật của sếp: "Chỉ có con mẹ Đốp này nó mới dám làm thế chứ ai mà dám..." và cu A cười bảo: " Rời chậu cảnh cây ra ngoài đất bãi rồi hả bác? Xin chúc mừng nhé""
Tự ái, cảm thấy không được tôn trọng là cảm xúc đầu tiên trong chuỗi cảm xúc cứ thi nhau ào ạt kéo đến. Từ sự tự ái này  dẫn đến cái quyết định thay đổi hoàn toàn 180 độ so với dự kiến được manh nha trước đó nhiều tháng trời.  Cũng thật bất ngờ với cả chính mình rằng tại sao mình lại đi đến cái quyết địnn thay đổi, lật ngược mọi thứ và bất ngờ vì sao nó chỉ mới đến mà đã sắt đá đến mức không ai lay chuyển được.
Mùng 8.3 nhận Quyết định điều động. Mùng 9.3 được gọi qua nhận phân công công việc mới đồng thời với việc làm hồ sơ ứng cử HĐND. Buổi chiều mùng 9.3, tắt máy di động, lên mộ ba,  ngồi suy nghĩ tất cả mọi thứ. Không liên lạc với ai kể cả chồng. Ừ thì cũng phải có lúc tự mình suy nghĩ, without mọi sự "can thiệp" của những cái đầu khác. Không có ai năn nỉ, không có ai khuyên bảo, không có ai xui này xui nọ, chắc chắn chẳng có ai đe dọa...
 
Lần đầu tiên ngồi một mình trong yên tĩnh quả là điều nên làm. Suy nghĩ: mình cần gì nữa? Chắc chắn không phải là một chức vụ  "bà" trong các bài diễn văn, để rồi mệt mỏi với những sự  soi qua, xét lại hay là suốt những năm còn lại trong công sở luôn phải nhìn ai đó với cặp mắt "hàm ơn". 

Mấy cô bé trong cơ quan tít mắt cười khi "sếp" nó (giờ không còn là "sếp" nó nữa) tung tăng cùng chúng nó đi uống cà phê sau câu trả lời đầy "đanh thép": "Tôi không ứng cử nữa"   

Mấy câu thơ làm vội, tặng mấy "đệ tử ruột"

Ta trở về làm “đồng bọn” của em
Nhâm nhi ly cà phê sáng sớm
Nhung nhăng hàng bánh, hàng chè chiều muộn
Xòe tay nói chuyện … trên trời …

Cứ thế hồn nhiên thanh thản giữa cuộc  đời
Thấm cơn nóng, lạnh  của đất trời thay đổi
Đất vẫn cằn khô, mưa sa, gió bụi …
Xám màu mây, vẫn gật đầu nghe em bảo đẹp trời

“Suýt nữa” leo cao, bất chợt thấy ở đời
Nơi sung sướng đã hẳn đâu nhà cao, máy lạnh
Cụng ly bia sẽ thấy mình chống chếnh
Thèm lắm em ơi những quán cóc vỉa hè

Cây cảnh- thì thôi, đất bãi - ta về
Cùng em rong chơi, cùng em chanh cốm
Cùng em hò reo, cùng em sầu muộn
Ta lại thấy mình cười trong lấp lánh mắt em

Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

QUÀ CHO NGÀY 8.3

Nếu coi cái Quyết định  được Chủ tịch UBND thành phố ký để điều động công tác đối với mẹ Bống là món quà cho ngày 8.3 năm nay thì quả thực món quà đó đầy những vị đắng và lẽ dĩ nhiên là nó là cái mà mẹ Bống không mong muốn.
Cũng không trách họ bởi phần lớn trong số họ khi thực hiện việc này bằng một sự khá là hồn nhiên vì nghĩ rằng đây chính là sự “cất nhắc”, “quan tâm”, “trọng dụng” đối với một người mang đầy đủ các “cơ cấu” cần thiết để tham gia vào cái gọi là “đại biểu cho nhân dân” …
Nói cho cùng, nếu điều này được thực hiện cách nay chừng hơn chục năm thì có lẽ đó là một món quà quí giá và dĩ nhiên sẽ được đón nhận một cách tưng bừng với “lòng biết ơn sâu sắc” …
Còn bây giờ, trước khi có nó thì lẽ ra người ta cũng nên hỏi người nhận có muốn nhận không? Nhận thì như thế nào?
Bây giờ người ta gần như “quẳng” nó vào mặt người nhận…
Mà điều đáng nói là đến giờ này người ta lại vẫn cứ coi đó như một “món quà”, tưởng ai nhận được thì cũng thích …

Nói tiếp
Sáng nay nhận được thông tin: được lên chức thế mà nó còn õng ẹo, không chịu nhận...
Không phải chỉ những người cho quà mà những người khác nhìn vào cũng thấy: à đấy là quà, sướng thế mà không chịu nhận.
Lẽ dĩ nhiên, với họ đó có thể là một món quà chỉ mong được nhận. Mẹ Bống thì khác ...
Mẹ Bống bảo ngay: Này,  đây là con nhà giàu, học giỏi, xinh gái nhé... đây có quyền được "chảnh" nhé. Quà thế đã là to à ... to thì mấy người lấy về mà dùng đi.