Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

HÀ NỘI VÀ MÌNH

Sáng nay rời Hà Nội vào sáng sớm. Có lẽ thành phố đang vùi sâu trong giấc ngủ vùi mệt mỏi sau những xôn xao của đại lễ. Và cũng có lẽ nhờ vậy mà vớt vát lại phần nào trong mình cái nỗi lo Hà Nội đang dần dần tuột dài theo những sự xôn xao đỏ xanh để không còn là Hà Nội nữa.
Không biết những người là dân Hà Nội gốc, những người có thời gian dài hàng chục năm ở Hà Nội  (gọi chung họ là những người Hà Nội cũ) nghĩ gì trong những ngày này nhưng quả thật “đại lễ” chỉ   “để lại” trong mình những tiếng thở dài tiếc nuối.
Có thể mình chỉ là đứa dù sinh ra ở Hà Nội nhưng xa Hà Nội đã quá lâu, nên Hà Nội đọng lại trong mình toàn những hoài niệm giờ đã trở thành quá vãng. Mình ví nó như tiếng leng keng của tàu điện hầu như chỉ còn lại trong tâm thức của người Hà Nội cũ, chỉ được nhắc đến (hoặc cố tình nhắc đến) mỗi khi người ta nói về Hà Nội xưa và sẽ lạc lõng giữa những tiếng còi của đủ thứ loại xe thời hiện tại. Nó cũng như làn sương mù đặc quánh những sớm mùa thu giờ bị bạt đi bởi những làn khói xe dày đặc. Nó cũng như mùi hoa sữa đặc trưng nồng nàn, mùi cốm vỉa hè hay quả hồng, quả thị, hàng hoa,  giờ đã bị phủ lấp bằng vô số mùi nồng nặc. Còn giọng nói Hà Nội thì giờ đây bị lấm bẩn bằng thứ tiếng nói “ngong níu ngọng no” của đám tuổi teen đang chửi bậy.        
Cả đêm qua cứ nghĩ, có ngớ ngẩn không nhỉ khi mình rủ hai chị em chị Hương và anh Cường đi lang thang Hà Nội nguyên một buổi đêm để tìm lại Hà Nội của chúng mình. Có thể anh chị cũng chiều mình, bởi chị Hương là người của khu tập thể ở Hà Nội đã 50 năm, còn anh Cường hiện đang sống tại nước ngoài và tất nhiên vì cả hai cũng như mình mong tìm về với Hà Nội xưa giờ chỉ còn phảng phất trong đêm vắng.   
Trong mình lảng vảng những câu thơ:
             “Hà Nội thật hơn trong đêm khuya
            Phố cổ nghiêng nghiêng cổ tích
            Cây bàng chìm trong trầm mặc
            Nhớ tiếng còi tàu xa xăm ...
            Thành phố của  một ngàn năm
            cờ hoa, đèn lồng xanh đỏ…
            Ta mải miết tìm hoài trong rêu phong phố cũ
           đâu rồi tàu điện leng keng ?
           đâu rồi em ? Hà Nội ? ”
           Đã hứa sẽ chụp nhiều bức ảnh Hà Nội trong đại lễ nhưng cuối cùng chỉ ưng ý nhất bức ảnh của má mình chụp vào buổi chiều muộn tại vườn hoa Hàng Đậu bởi không thể tìm đâu ra một chỗ vắng người để chụp ảnh.  

Trưa nay về lại Đà Nẵng, trong lúc chờ đón cu Bống, bỗng phát hiện ra một điều thú vị: Nắng Đà Nẵng sáng trắng không thể là thứ nắng vàng ươm sóng sánh màu mật ong rót lên những cây cơm nguội vàng như ở Hà Nội.
Thì ra, Hà Nội vẫn luôn là nắng vàng trong tâm hồn mình.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét