Những tưởng là nó không đến
nữa. Mới hôm qua mà vẫn hầm hập khiến lòng dạ cứ bồn chồn, khó chịu. Cứ
phải ngóng chờ, băn khoăn, lẽ ra giờ ấy, ngày ấy thì nó phải có mặt rồi
chứ. Mà ngóng chờ, băn khoăn là một cái tâm trạng rất chênh vênh, nó
chứa đựng những hy vọng nhưng đồng thời là sự lo lắng, thấp thỏm. Từ
lâu, mình luôn có cách để giải quyết cái sự đợi chờ thấp thỏm này bằng
việc tự bảo : thôi thì cứ chấp nhận cái điều tệ hại nhất có thể đến,
nghĩa là cái sẽ đến chỉ có thể tốt hơn cái tệ nhất đó thôi. Suy cho
cùng đây là kiểu giải quyết tình huống của ...AQ. Nhưng nó sẽ làm cho
mình gạt bỏ được những bất an. Giống như thể mình chuẩn bị đi gặp một
người nào đó quyết định đến sinh mạng của mình. Mình đã đến cổng, thậm
chí là đến cửa phòng của họ rồi nhưng không dám vào. Thế là mình dừng
lại, hít thật sâu và với suy nghĩ "ông ấy(hoặc bà ấy) không ăn thịt
mình thì việc gì phải sợ" thế là xung phong ... gõ cửa. (Nếu người ấy
không có trong phòng thì mình mừng rú lên, mừng có khi còn hơn cả việc
mà mình mong đợi họ sẽ giải quyết cho mình). hehe
Thế nên mới hôm qua, mình cứ phải cố quen với cái tệ
hại nhất là không khí nóng ran, ngột ngạt, là mùi mồ hôi người cứ lẩn
khuất gần đâu đây; cố cho mình giữ bình tĩnh để khỏi cãi lại những lời
chỉ trích của "sếp", để khỏi phải mắng thằng nhóc Tít về tội này, tội
nọ; rồi lại lắng nghe tin tức phiên tòa với những lời luận tội cho cả
hai bên bị can và người được coi là bị hại. Nói chung là chán....
Thế nên hôm nay mở cửa, chợt thấy mặt đường loáng
nước, chợt thấy hình như cái cây xà cừ bên kia đường hình như xanh hơn,
thấy gánh mì Quảng vỉa hè trước nhà đông mà lại có vẻ ít lao xao hơn...
Thế nên mình mới hiểu. Cuộc đời này có những điều mà
dù mình có mong mỏi thế nào mà nó không đến thì không đến, dù mình
có cố chặn lại thế nào thì nó cũng cứ đến.
Như sáng thu này vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét