Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

CHẢ CÁ

15000 một kg cá mối. Làm sạch, xay ra, ướp tiêu hành ớt,tỏi, mắm... viên lại dẹp dẹp bằng cái bánh bích qui, được một đĩa to đùng hơn 20 cái bánh như thế...
30.000 một con cá thu nặng chưa đến nửa ký. Hì hụi lọc lấy phi lê, dùng thìa nạo cho hết chỗ nạc cá. Chưa yên tâm, lại phải lấy cối ra xay cho nhuyễn. Cũng tiêu hành ớt tỏi, mắm muối, bột ngọt. Cũng viên thành bánh bích qui. Thành quả là gần chục chiếc bánh nằm gọn trong lòng đĩa nhỏ xíu.
Dọn cơm lên, cu Bống nhìn thấy ... thở dài thườn thượt : "...LẠI CHẢ CÁ NỮA RỒI..."
Giải thích rằng hôm trước cá khác, giờ cá khác đắt hơn, chế biến kỳ công hơn, Bống mới rón rén gắp một cái bánh, nhai xong thì bảo: "con thấy cũng rứa... mà hình như còn dai hơn chứ không giòn như chả cá bữa trước"
Thế này thì mọi người bảo có lộn ruột không cơ chứ. Dù rằng bao giờ mình cũng tự nhận mình là kẻ kém nhất trong cái khoản nấu nướng, chỉn chu. Và dù nó, cái thằng cu Bống kia, còn quá nhỏ để thưởng thức cho ra cái ngon cái dở hay để nhận thức ra được cái tấm lòng của mẹ nó dành cho cả nhà qua cái bữa cơm này ... nhưng mà vẫn tức anh ách.
Nghĩ lại xã hội, cơ quan ... cũng vậy. Con người nếu cứ bị xay ra, nhào nặn, ướp đủ thứ gia vị vào ... thì cũng chả dễ phân biệt được xấu tốt, giỏi, dở .... Mà ngay cả đôi  khi, mình thực sự cảm thấy mình đang bị xay ra, và ướp gia vị. ... Nhưng nói cho cùng, khi ấy chính bản thân mình cũng còn không hiểu được mình là cá mối hay cá thu nữa thì làm sao những người vô tư thì như cu Bống, (không vô tư thì như ...)  lại có thể nhận ra được điều đó. Tất cả lại nhìn vào mâm cơm, thấy những cái bánh chả cá như cái bánh bích qui (xấu hơn cái bánh bích qui) và thở dài thườn thượt: ..."LẠI CHẢ CÁ NỮA RỒI..."       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét