Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

MỘT LẦN MẤT CỦA

Trưa hôm nay, a dua theo cô giáo về cho ku Tít một trận về tội học hành không ra gì. Nhân đó, a dua theo câu nói của cậu Bảy “ chúng nó bi chừ sướng quá, nên không chịu học hành chi cả. Ngày xưa đi học cực khổ lắm  …”. Mình mới chợt nhớ đến một lần mất "của".
  “Của” ở đây là cây bút máy hiệu Hồng Hà. Nhưng mà là hồi mình đang học lớp 5 trường làng, có nghĩa là đã ngót 35 năm trước, mới chuyển trường từ ngoài Bắc vào Miền Nam. Chừng đó đủ để biết rằng cây bút máy Hồng Hà quí thế nào. Cây bút này quí còn bởi lẽ nó là quà tặng cho thành tích học tập xuất sắc, nhảy cóc 1 lớp vẫn ngon ơ. (Lại lấy đuôi ra ngửi) .
Dùng được mấy hôm thì bỗng dưng bị mất. Mếu máo mách thầy. Nghi ngờ thằng bạn ngồi bên, con nhà ngụy quân ngụy quyền, bố đi cải tạo, ở nhà mẹ nó buôn bán không quản lý được nên có tiếng là quậy phá. Nghi thôi nhưng không dám nói (sợ nó chặn đường oánh cũng có mà sợ thầy oánh nó cũng tội).
Hồi ấy mình được thầy giáo yêu mến lắm, vì làm lớp trưởng, vì ngoan, vì học giỏi …nên chắc khi thấy cô trò cưng mếu máo thì thầy tất nhiên thương. Mình nghĩ thể nào thầy cũng làm như mấy cô giáo ngoài bắc, lôi ra một số  “phần tử” học dốt, nghịch phá …để chì chiết, lục cặp chúng nó. Nếu vẫn chưa tìm ra thì cho lục cặp lẫn nhau. Nếu vẫn không ra thì … cả lớp cũng được nghe một bài giảng về lòng trung thực, phê phán việc ăn cắp của một kẻ nào đó …
Nhưng thầy giáo lớp 5 của mình hồi đó (thầy là giáo viên chế độ cũ, được giữ lại dạy học tiếp tục nên gọi là lưu dung) nghe mình mách chuyện mất bút thì bảo cả lớp nán lại chờ thầy. Thầy về nhà gần trường lấy một tấm chăn mỏng che một góc lớp học, lại đặt một cái bàn nhỏ vào đó. Sau đó thầy bảo:
- Bây giờ cả lớp đều lần lượt từng em một, mang cặp đứng vào góc lớp đó, tự mình lục cặp của mình, lục kỹ vào. Nếu phát hiện có cây bút của bạn thì các em cất vào góc sâu của hộc bàn cho thầy. Thầy sẽ không phạt, không mắng gì cả vì coi như bạn nào đó lỡ dại nhưng đã biết lỗi thì thôi.
 Thế là lần lượt từng đứa một chúng mình (kể cả khổ chủ là mình) cùng đứng vào góc lớp, lục soạn sách vở, bút mực …cho đến người cuối cùng.
Và cuối cùng cây bút Hồng Hà xinh xắn đã được lôi ra từ góc ngăn bàn và không ai phải chịu tội cả.
Hồi ấy mình quá nhỏ nên chỉ biết mừng rỡ khi nhận lại cây bút ngỡ đã bị mất, cũng không nghĩ đến chuyện nhờ thầy tìm ra thủ phạm.
35 năm rồi, mới thấm thía về một cách ứng xử nhỏ mà tràn đầy tính nhân văn của người thầy giáo tiểu học cũ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét