Dĩ nhiên chả ai muốn gặp lão nhưng rồi cũng như một lẽ tất nhiên rằng người ta cũng đành phải gặp lão, lại còn mong gặp được lão …
Mới gặp lão, ấn tượng ban đầu của bất kỳ ai cũng sẽ là trông rất khó ưa: to cao, đen xì (em Bao Công), mắt thì “con bay con đậu”... Theo lão cho biết thì đó là hậu quả để lại sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc sém nữa về với ông bà.
Cung cách nói năng cũng rất khó ưa: có vẻ thiên về nạt và hỏi (cũng không rõ có phải di chứng của tai nạn không)
- Thế nào? Ngày nào giờ nào? Để coi đã …
Rồi lão lật sổ ra, quyển sổ mà lão gọi là sổ bụi đời, gáy đã bong tróc, te tua như chủ nhân của nó vậy. vừa nói vừa ghi…
Ấy vậy mà những khổ chủ nghe lão răm rắp, líu ríu nghe như uống từng lời lão nói (sao lão này không mần tuyên giáo nhỉ)
- Ngày này là đại cát, biết cát là gì không? Là may mắn đó. Hừm, rứa cũng không biết…Giờ tốt là thế này thế này. Ngày ni là trùng phục, ngày ni trùng tang liên táng …Ông ni tuổi Ngọ, răng lại cho ông vô giờ Dậu, Tị ngọ mẹo dậu xung khắc mà… không biết à ? (biết thì còn chi nhờ lão)
Vanh vách… vanh vách ….trên thông thiên văn dưới tường địa lý…
- Thôi, rồi chuyện chi để đó, về lo cho ông cụ đi, tui chưa nghe cụ nói với tui chuyện chỗ mô đâu, để đó hồi mô cụ nói với tui cụ ưng chỗ mô rồi tui tính cho chỗ nớ…
30 phút sau, chuyện đại sự của gia đình, dòng họ mà lão giải quyết cái rẹc. (Lão này cho làm Cải cách hành chính là số 1) Khổ chủ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trút được gánh nặng ngàn cân, quên cả cảm ơn lão, ngoay ngoảy, răm rắp làm theo những điều lão đã ghi rõ ràng đầy đủ trong tờ giấy.
Đã mấy lần bất đắc dĩ đến gặp lão, nghe lão “mắng mỏ”, cũng tranh thủ “trả treo” để nhận mấy cái lườm nguýt của lão. Lần nào cũng thế, gặp xong là mọi chuyện đã giải quyết xong đến 80%.
Sau về thỉnh thoảng uống bia gặp lão, lại chỉ mặt bảo lão : “Chả ai muốn gặp bác cả nhưng mà cứ phải gặp, khổ thể cơ chứ”. Lão lại lườm và biểu như ra lệnh: “Ngồi xuống đó, uống cho xong chai bia ni mới được đi. Chỉ được cái nói xấu nhau là giỏi”.
Khi uống bia với lão, nghe lão kể “nhờ hưởng phúc các cụ nên tao mới sống được chớ hồi nớ bị tai nạn, 99% là đứt, rứa mà tao sống được mới giỏi”. “Ô hô, thứ nhất là cái chức vụ của bác chả ma nào nó thèm giành, mà có giành nó cũng không mần được. Thứ hai là nếu bác “đứt” thì lấy ai lo cho các cụ tận tình chu đáo được.”
Ngồi nghĩ về lão cảm thấy mọi thứ nó cứ mâu thuẫn chan chát, làm công chức nhà nước (một công chức mẫn cán nữa chứ) mà nói chuyện với quỉ ma y như ông thầy cúng, mắng mỏ, nạt nộ người ta mà người ta cứ nghe răm rắp, chả ai dám ghét, chả ai muốn gặp nhưng rồi có lúc chỉ mong sao được gặp, mọi việc rối bời bòng bong chỉ mấy câu phán của lão là xong phéng …
Lão là Trưởng ban Nghĩa trang của thành phố. May thành phố này có lão. Khi sống sung sướng vui vẻ không ai biết lão là ai, nhưng khi chết rồi thì chỉ cần nhõn một người như lão; Gặp lão, biết lão, nghe lão nói mới thêm thấm thía rằng sống là quan trọng, sống là vui vẻ, sống là để cho sống nhưng sống cũng là để cho khi chết, sống không ra gì thì đừng mong chết ra gì…
Chả ưa gì lão nhưng phải cầu cho lão sống lâu để lo cho được nhiều người