Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

LÃO

Dĩ nhiên chả ai muốn gặp lão nhưng  rồi cũng như một lẽ tất nhiên rằng người ta cũng đành phải gặp lão, lại còn mong gặp được lão …
Mới gặp lão, ấn tượng ban đầu của bất kỳ ai cũng sẽ là trông rất khó ưa: to cao, đen xì (em Bao Công), mắt thì “con bay con đậu”... Theo lão cho biết thì đó là hậu quả để lại sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc sém nữa về với ông bà.  
Cung cách nói năng cũng rất khó ưa: có vẻ thiên về nạt và hỏi (cũng không rõ có phải di chứng của tai nạn không)
- Thế nào? Ngày nào giờ nào? Để coi đã …
Rồi lão lật sổ ra, quyển sổ mà lão gọi là sổ bụi đời, gáy đã bong tróc, te tua như chủ nhân của nó vậy. vừa nói vừa ghi…
Ấy vậy mà những khổ chủ nghe lão răm rắp, líu ríu nghe như uống từng lời lão nói (sao lão này không mần tuyên giáo nhỉ)
- Ngày này là đại cát, biết cát là gì không? Là may mắn đó. Hừm, rứa cũng không biết…Giờ  tốt là thế này thế này. Ngày ni là trùng phục, ngày ni trùng tang liên táng …Ông ni tuổi Ngọ, răng lại cho ông vô giờ Dậu, Tị ngọ mẹo dậu xung khắc mà… không biết à ? (biết thì còn chi nhờ lão)   
Vanh vách… vanh vách ….trên thông thiên văn dưới tường địa lý…
- Thôi, rồi chuyện chi để đó, về lo cho ông cụ đi, tui chưa nghe cụ nói với tui chuyện chỗ mô đâu, để đó hồi mô cụ nói với tui cụ ưng chỗ mô rồi tui tính cho chỗ nớ…
30 phút sau, chuyện đại sự của gia đình, dòng họ mà lão giải quyết cái rẹc. (Lão này cho làm Cải cách hành chính là số 1)  Khổ chủ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trút được gánh nặng ngàn cân, quên cả cảm ơn lão, ngoay ngoảy, răm rắp làm theo những điều lão đã ghi rõ ràng đầy đủ trong tờ giấy.
Đã mấy lần bất đắc dĩ đến gặp lão, nghe lão “mắng mỏ”, cũng tranh thủ “trả treo” để nhận mấy cái lườm nguýt của lão. Lần nào cũng thế, gặp xong là mọi chuyện đã giải quyết xong đến 80%.
Sau về thỉnh thoảng uống bia gặp lão, lại chỉ mặt bảo lão : “Chả ai muốn gặp bác cả nhưng mà cứ phải gặp, khổ thể cơ chứ”. Lão lại lườm và biểu như ra lệnh: “Ngồi xuống đó, uống cho xong chai bia ni mới được đi. Chỉ được cái nói xấu nhau là giỏi”.
Khi uống bia với lão, nghe lão kể “nhờ hưởng phúc các cụ nên tao mới sống được chớ hồi nớ bị tai nạn, 99% là đứt, rứa mà tao sống được mới giỏi”. “Ô hô, thứ nhất là cái chức vụ của bác chả ma nào nó thèm giành, mà có giành nó cũng không mần được. Thứ hai là nếu bác “đứt” thì lấy ai lo cho các cụ tận tình chu đáo được.”
Ngồi nghĩ về lão cảm thấy  mọi thứ nó cứ mâu thuẫn chan chát, làm công chức nhà nước (một công chức mẫn cán nữa chứ) mà nói chuyện với quỉ ma y như ông thầy cúng, mắng mỏ, nạt nộ người ta mà người ta cứ nghe răm rắp, chả ai dám ghét, chả ai muốn gặp nhưng rồi có lúc chỉ mong sao được gặp, mọi việc rối bời bòng bong chỉ mấy câu phán của lão là xong phéng …
Lão là Trưởng ban Nghĩa trang của thành phố. May thành phố này có lão. Khi sống sung sướng vui vẻ không ai biết lão là ai, nhưng khi chết rồi thì chỉ cần nhõn một người như lão; Gặp lão, biết lão, nghe lão nói mới thêm thấm thía rằng sống là quan trọng, sống là vui vẻ, sống là để cho sống nhưng sống cũng là để cho khi chết, sống không ra gì thì đừng mong chết ra gì…  
Chả ưa gì lão nhưng phải cầu cho lão sống lâu để lo cho được nhiều người

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

MỘT LẦN MẤT CỦA

Trưa hôm nay, a dua theo cô giáo về cho ku Tít một trận về tội học hành không ra gì. Nhân đó, a dua theo câu nói của cậu Bảy “ chúng nó bi chừ sướng quá, nên không chịu học hành chi cả. Ngày xưa đi học cực khổ lắm  …”. Mình mới chợt nhớ đến một lần mất "của".
  “Của” ở đây là cây bút máy hiệu Hồng Hà. Nhưng mà là hồi mình đang học lớp 5 trường làng, có nghĩa là đã ngót 35 năm trước, mới chuyển trường từ ngoài Bắc vào Miền Nam. Chừng đó đủ để biết rằng cây bút máy Hồng Hà quí thế nào. Cây bút này quí còn bởi lẽ nó là quà tặng cho thành tích học tập xuất sắc, nhảy cóc 1 lớp vẫn ngon ơ. (Lại lấy đuôi ra ngửi) .
Dùng được mấy hôm thì bỗng dưng bị mất. Mếu máo mách thầy. Nghi ngờ thằng bạn ngồi bên, con nhà ngụy quân ngụy quyền, bố đi cải tạo, ở nhà mẹ nó buôn bán không quản lý được nên có tiếng là quậy phá. Nghi thôi nhưng không dám nói (sợ nó chặn đường oánh cũng có mà sợ thầy oánh nó cũng tội).
Hồi ấy mình được thầy giáo yêu mến lắm, vì làm lớp trưởng, vì ngoan, vì học giỏi …nên chắc khi thấy cô trò cưng mếu máo thì thầy tất nhiên thương. Mình nghĩ thể nào thầy cũng làm như mấy cô giáo ngoài bắc, lôi ra một số  “phần tử” học dốt, nghịch phá …để chì chiết, lục cặp chúng nó. Nếu vẫn chưa tìm ra thì cho lục cặp lẫn nhau. Nếu vẫn không ra thì … cả lớp cũng được nghe một bài giảng về lòng trung thực, phê phán việc ăn cắp của một kẻ nào đó …
Nhưng thầy giáo lớp 5 của mình hồi đó (thầy là giáo viên chế độ cũ, được giữ lại dạy học tiếp tục nên gọi là lưu dung) nghe mình mách chuyện mất bút thì bảo cả lớp nán lại chờ thầy. Thầy về nhà gần trường lấy một tấm chăn mỏng che một góc lớp học, lại đặt một cái bàn nhỏ vào đó. Sau đó thầy bảo:
- Bây giờ cả lớp đều lần lượt từng em một, mang cặp đứng vào góc lớp đó, tự mình lục cặp của mình, lục kỹ vào. Nếu phát hiện có cây bút của bạn thì các em cất vào góc sâu của hộc bàn cho thầy. Thầy sẽ không phạt, không mắng gì cả vì coi như bạn nào đó lỡ dại nhưng đã biết lỗi thì thôi.
 Thế là lần lượt từng đứa một chúng mình (kể cả khổ chủ là mình) cùng đứng vào góc lớp, lục soạn sách vở, bút mực …cho đến người cuối cùng.
Và cuối cùng cây bút Hồng Hà xinh xắn đã được lôi ra từ góc ngăn bàn và không ai phải chịu tội cả.
Hồi ấy mình quá nhỏ nên chỉ biết mừng rỡ khi nhận lại cây bút ngỡ đã bị mất, cũng không nghĩ đến chuyện nhờ thầy tìm ra thủ phạm.
35 năm rồi, mới thấm thía về một cách ứng xử nhỏ mà tràn đầy tính nhân văn của người thầy giáo tiểu học cũ.

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

TIN TẶC

Hôm qua, sém nữa bị ông Tiên Phong “đểu” lừa.
Tự dưng thấy nick ông anh ló lên. Ông này chúa ghét chat chít. Từ khi add nick tới giờ, chỉ ông chỉ thỉnh thoảng mới chat để nhờ gửi văn bản. Thế mà bi chừ tự dưng thấy lão chat:
- Này, có đó không?
- Dạ, em đây
- Vào cái trang này xem đi hay lắm.
Thế là lon ton vào trang mà ông anh giới thiệu có tên “Nỗi buồn của tui” …
Mời nhập tên user yahoo…, mời nhập mật khẩu… (quái nhỉ sao lại bắt nhập tên với mật khẩu nhỉ?)
- Ông anh này, sao lại bắt nhập vào yahoo
- Thì cứ nhập đi mà
Nhập thì nhập. Ô hay, sao lại bảo sai mật khẩu nhỉ. Để xem lại đã
Bảng chat lại sáng đèn
- Này, vào trang này (lại còn trang nào nữa đây). Đang có chương trình khuyến “mải” (sao lão này lại viết sai chính tả thế nhỉ) card điện thoại di động.
- Ơ, em xài thuê bao mà, có dùng card đâu (hơi hơi nghi nghi)
- Vào đi, đang có khuyến “mải”, có người nhà bên Bộ 4T bảo, đây là trang nội bộ của ngành, chỉ còn 1 tiếng “nửa” (lại sai chính tả) là khóa trang này. Nhanh lên đi …
Nghi quá, nghi không phải ông Tiên Phong này. Ông này vốn coi mình như em, lúc nào cũng bỗ bã, mày – tao, sao hôm nay lại lịch sự một cách không bình thường.
Vào Gú gồ, “sợt” một phát, nhận dòng thông báo: chúng tôi xin cảnh báo hiện nay trang mạng khuyenmaicard… là trang mạng lừa đảo. Thủ đoạn là chúng ăn cắp nick và mật khẩu của người dùng, sau đó dùng nick này chat đến những người trong danh sách bạn bè để yêu cầu nạp card điện thoại …
Thôi chết rồi, ông anh Tiên Phong ơi, ông bị chúng nó lấy cắp nick rồi
Việc cần làm ngay, vào lại nick của mình, đối luôn mật khẩu…, Phù! May quá, mật khẩu được đổi thành công
Việc thứ hai, gọi điện thoại cho ông Tiên Phong
- Này anh, anh làm thế nào mà …
- Tao biết rồi, bị hack chứ gì … đang xử lý đây. Mày thế nào? Có nghe lời nó nạp card không vậy?
- Không, may quá, em phát hiện ra nên không bị lừa.
- Ừ tốt quá, bạn tao nó đang chửi vì bị mất không mấy trăm ngàn kia kìa …
- Ai bảo bác vào mấy trang đểu làm gì
- Thôi, mày không bị sao là tốt rồi. Để tao xử lý cái đã…
***
Ngày hôm sau. Nick của một lão trong cơ quan (cũng trong danh sách mình)
- Này có đó không?
- Cái chi đó
- Vào trang này đi hay lắm…
- Này bà bảo cho mà biết nhé, khôn hồn thì cuốn xéo, đi nhé, đừng có mà đi lừa bà. Bà biết rồi nhá
Một lúc sau, gã kia chạy đến mếu máo:
- Coi chừng bị lừa nhé, anh bị mất nick rùi
- Hừm,  nó vừa lấy nick anh chat lên, em vừa chửi cho một trận, nó lặn rồi . Bây giờ anh phải vào mục quên mật khẩu rồi mò lại bằng cách trả lời câu hỏi bí mật.
- Nhưng anh quên mất rồi ….
- Hừm …
***
Ngày hôm sau nữa. Ông Tiên Phong bảo:
- Tao đã khôi phục lại nick rồi. Làm thế này … thế này…
- Thế nếu mình không còn nhớ câu hỏi bí mật thì có cách nào bỏ hẳn cái nick cũ đi không hả anh?
-  Không, Thằng Yahoo này nó không có chế độ bỏ đi
- Thế thì chết thật, vì mình mất nick, mất blog cũng đáng tiếc nhưng cái tai hại nhất là chúng nó lại sử dụng nick thật, người “đểu” này để lừa đảo anh em bè bạn của mình. Khối kẻ chết vì tin chúng nó đấy. Đã thế, đôi khi bạn bè mình đã quen nick lại lỡ có việc gì cần gấp mà mình lại tưởng “đểu”, chửi mắng “oan” thì cũng tội người ta.
- Hờ hờ…
Ông Tiên Phong ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
- Cũng may là tao còn biết cách xử chứ không vô tình thành “tội đồ” chứ chả chơi. Ối giời nhưng đời này tuyền lừa đảo nhau chứ gì, thằng nào khôn thì đỡ bị lừa, thằng nào dại thì chết…
 - Đấy, đang nói chuyện tin tặc lại sang chuyện chính trị, chính em …