Nàng ném một cái nhìn sang bà ta phải cố giấu đi vẻ bực dọc (dù sao bà ta cũng là sếp mà). Nhìn kìa, rõ là già rồi mà còn “chơi trống bỏi”. Đáng ghét thật. Ghét từ cái dáng ục ịch, bụng, mông đùi chỗ nào cũng tuyền mỡ là mỡ, mỗi lần di chuyển thì chả khác gì cái thùng phuy di động. Ghét nhất là cái bộ mặt cho dù cố dấu đi dưới lớp phấn son lòe loẹt thì cũng vẫn trương ra, “lòi chành té bứa” ra đó những dấu vết tàn phai “đi cùng năm tháng”: hai má đã bắt đầu chảy xệ, nước da đã mai mái, đuôi mắt đã đầy những dấu chân …khủng long… Điều làm nàng bực nhất vẫn là cái kiểu nhí nhảnh, không giống ai của bà ta. Ai đời, tuổi tác cả đống hay hớm gì mà cứ hồn nhiên, tung tẩy , ỏn ẻn cười cợt cả ngày, nhất là khi gặp mấy anh sồn sồn, mắt chớp nháy như đèn pha điện tử.
Còn công việc. Chả hiểu cái cơ quan này còn mê gì cái ngữ bà ấy. Sắm cho cái máy tính Vai ô cực xịn, chỉ để chơi trò chơi điện tử cả ngày. Viết lách thì chả có cái nào nên hồn. Dưng mà hình như không thế không xong với bả. Không thế thì ngày hôm sau thể nào cũng dở dói ra việc phê bình, phê hũ rằng thì là các đồng chí thế là không quán triệt gì về …bình đẳng giới (cái đấy nói ra cho nó có vẻ có học chứ thực ra thì chính bà cũng chả biết cái bình đẳng, với cái giới ấy là cái gì, hừm)
Ức nhất là hôm nay, bà lại “thượng” bộ quần áo ấy, lại còn khoe ra vẻ sành điệu hàng hiệu. Ai chả biết bà có tiền nên sắm gì mua gì thì không phải lăn tăn. Dưng mà làm thế nó … xấu cả hàng hiệu nhà người ta đi … Thôi thì, nàng tự nhủ, nước này mình phải về bỏ mịa nó mấy cái quần áo giống tông màu của bà ý đi, chứ không vừa xấu lại vừa mang tiếng là ăn theo nói leo sếp. Chán thế chứ lị ...
Hờ hờ… đây là ý nghĩ của mấy cô lính mềnh đang suy nghĩ về …mềnh. Cái này cũng chả lạ, vì nó chính là ý nghĩ của mềnh chừng chục năm trước, khi ngồi trong cuộc gặp mặt ngày 8.3, nhìn sang một chị ngồi đối diện. Chỉ mới về hưu mấy tháng trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét