Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2012

THÔNG ĐIỆP NĂM 2012

Entry này được viết vào ngày đi làm đầu tiên  của năm mới, khi mà thực sự đang “bạc mặt” vì lo lắng cho bà cụ đang nằm viên vì tai biến…có vẻ như thật vô lý khi có thể cười …
Hồi cuối năm qua, kiểm điểm cuối năm trong chi bộ mình bị phê bình rằng hay cười đùa quá …
Cuối năm cô bạn mình bị tai nạn, gãy răng rách miệng. mềnh mới mần mấy câu thơ cho cổ:
Ta thà ngã để hôn sỏi đá,
Dù rách môi vẫn nhoẻn nụ cười…
Thừa nhận là mềnh hay cười thiệt, thích cười thiệt . Mềnh cười với anh em bè bạn, với hầu hết mọi người. Nụ cười sảng khoái mỗi trận cầu lông, nụ cười vui vẻ sau mỗi câu truyện cười, nụ cười sẻ chia vui với đồng đội. Nụ cười giữ cho mềnh phong độ, sức khỏe, sự dẻo dai bền bỉ và những quyết định sáng suốt.   
Và mềnh cũng làm cho chúng bạn mềnh cười vui vẻ, cuộc tiệc nào thiếu mềnh thì mất vui là cái chắc…
Ngày ba mềnh qua đời, đau từng khúc, thẫn thờ vật vờ đến cả năm trời, lẽ  tất nhiên không cười ngoài mặt, nhưng trong lòng mềnh vẫn có thể nở nụ cười vì đã lo cho ba chu toàn đến phút chót, không có gì phải hối hận …
Năm vừa rồi mềnh cũng đã có dịp để cười trước những bão táp phong ba, sẵn sàng bước ra khỏi cổng với nụ cười ngạo nghễ …
Sợ nhất một ngày nào đó như cụ, không cười được nữa …
Tất cả sẽ qua đi, có thể cho qua nhiều thứ nhưng nụ cười của mềnh thì mềnh phải giữ như một  “thương hiệu” riêng, muốn mọi người sẽ nhớ đến mềnh là nhớ đến nụ cười của mềnh…
Cho nên nghe kiểm điểm phê bình rằng cười nhiều quá , lại thấy buồn cười …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét