Sáng nay con bạn ở HP chat vào mắng xơi xơi: “sao mà mày khổ thế hả con?”
“khổ bao giờ? Tao sướng hơn chúng mày ngàn lần ấy chứ” mình gân cổ lên cãi.
“Sướng gì cái con hà tiện như mày. Mày hà tiện nó vừa vừa thôi nhé. Ăn không dám ăn, mặc không dám mặc. Quần áo chả có cái nào ra hồn. Nhà to không ở, đi ở cái nhà rách. Điện thoại thì phập phà phập phù, nay hỏng mai hóc…Hở ra là cứ tiền, tiền, ghét không chịu được”.
Nó mắng được một lúc lại bảo: “tao thương mày lắm mày có biết không”. Nó chat thế nhưng nếu ở ngòai thì là nó đang chảy nước mắt đó, mình biết.
Hôm trước nó chat kể chuyện nó đi đánh móng chân, móng tay về bị ông xã nó vặn vẹo, tức lắm, rồi hỏi mình xem lão chồng mình có thế không. Mình bảo nó “tao có đánh móng chân móng tay bao giờ đâu mà biết”. Nó cụt hết cả hứng, mắng thêm một trận cái tội phọt phẹt, hà tiện rồi thôi.
Nhiều người gặp cứ hỏi: chị có cạc không, cho em một cái. Bảo không có, thì lại nghe nguýt dài: Giám đốc gì mà không có lấy cái cạc. Rút kinh nghiệm, lần sau ai hỏi thì cứ giả vờ bảo để quên ở nhà rùi cho họ hết hỏi. Cạc với chả cạc
Mình là người thoải mái nên nếu cứ bắt đóng bộ com pờ lê là thấy khó chịu ngay. Giá cơ quan cho mặc quần lửng, áo thun đi làm thì mình khoái phải biết. Từ lâu rồi có thói quen lục kiếm đồ bành, đến độ cái cô bán đồ bành quen gu, cứ có đợt hàng mới xổ là lục tìm đem đến cho mấy cái “mặc được thì lấy, không thì trả cho em”. Đã thế lại còn tỏ vẻ khoái chí khi nghe họ đặt biệt danh “người mẫu …đồ bành”.
Giải thích với bạn bè: tao là xác cô, hồn cậu, cốt bần. Giờ có ở nhung lụa bạc vàng cũng chỉ quần đùi, áo cánh là thấy sướng. Quan trọng là mình thấy mình sướng, chớ như người ta ăn ngon mặc đẹp đã chắc gì là sướng. Lý thuyết thế thì họ nói đầy (mà mình cũng thấy mình y như lý thuyết) nhưng nói ra chỉ tổ họ ghét thêm.
Giải thích với cu Bống: “mẹ không son phấn nên mẹ …rửa mặt được nhiều lần trong ngày hơn, nên mẹ …ít bị mụn hơn. Còn mấy cô kia son phấn nhiều quá, khó rửa mặt nhiều như mẹ.” Trẻ con ấy mà, nghe mẹ nói thế thì tin thế.
Khi cho đến cái điện thoại thứ 3 vào …máy giặt (để ở chế độ giặt ngâm nữa chứ) thì thèn cu em kết luận: bà đại gia quá thành đa …dại. Hừm. Thế là bảo đồng chí xã mua cho em cái ĐT vài trăm thôi, nhỡ có cho vào máy giặt hay mất cũng đỡ tiếc. Rồi mang tiếng đại gia mà hà tiện.
Nhà có xe máy Piagio hẳn hòi, nhưng khoái nhất là đi cái xe cuptum đời 90 của ông ngoại để lại bởi đơn giản là muốn vứt đâu cũng được, lại khỏi phải lăn tăn chuyện đổ xăng.
Nói thiệt (mà họ không tin) là trong nhà, khi cần khoảng độ dăm triệu là gãi đầu gãi tai vặn vẹo ngay. Cũng có lúc cầm trên tay tiền chục triệu, trăm triệu nhưng toàn là có kế hoạch lớn làm nhà, sửa nhà hết cho mình thì nội ngoại, mồ mả, bà con… Nhưng sướng cái là chả bao giờ thiếu tiền cả, mà nếu có thiếu mà vay mượn thì họ cũng cho mượn ngay.
Hôm nọ tự dưng được sếp nhớn khen (trước mặt vợ sếp nhé): “cô này xinh gái nhất cơ quan anh đấy”. Lại phải thêm một câu cho đỡ ngượng “nhưng cũng “đầu gấu” nhất cơ quan đấy chị ạ” . Sếp bảo: “Ừ đúng rồi, “đầu gấu” lắm, nên anh gọi nó là con mẹ Đốp đấy” Chả phải mình là đứa hà tiện như con bạn mình nói (thì nó nói thế chứ mình biết nó nghĩ khác) nhưng quả thật mình rất ngại chuyện se sua, quần áo, son phấn … Cứ tưởng lão chồng mình cảm ơn vì nhờ thế cũng bớt khoản chi phí cho vợ. Dè đâu lão ý đã không lấy thế làm mừng mà lại còn trách ngược: “anh có cấm em phấn son, làm đẹp đâu chớ. Mà em đẹp thì anh cũng thơm lây” . Mình bảo: “em thì trọng cái tâm cái hồn, không trọng hình thức”. Lão “xì” một tiếng rồi nói: “Cái tâm hồn của em xấu đẹp thế nào, anh ở với em gần hai chục năm còn chả biết thì làm sao người ta biết. Người ta chỉ biết là biết đến cái hình thức bên ngoài. Mà cái ấy thì em chả quan tâm để ý gì cả”
Cũng may, tới giờ chừ chỉ có con bạn thân mắng mỏ là "lão hà tiện" chớ thiên hạ cũng chưa có ai bảo là "đồ hèn", "đồ nọ, đồ kia" (hay là họ mắng sau lưng mà mình hỏng biết).
Ở chi bộ kiểm điểm bị phê bình là: ăn mặc lôi thôi, mình gân cổ cãi bảo đấy là tui học tập Bác ở mục tiết kiệm, mọi người phải cười xòa bảo "học tập quá đà " (!)
Nói thế chứ để rồi hôm nào cũng phải cho mọi người “ngạc nhiên chưa” với mình chớ.
Nhưng hôm nào là hôm nào, để nghĩ đã …
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét