Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

CHỒNG

Hum qua viết èn Tổng kết blog, tự hứa rằng thôi chấm dứt cay cú nanh độc (một cách tự làm khổ mình) để lãng mạn hơn. Nhưng chuyển từ trạng thái này sang trạng thái đối nghịch cũng không đơn giản, phải nên có một bước đệm. Tự dưng hôm qua, ngủ không được, nghĩ đến chuyện viết entry cho đồng chí chồng.
Theo tướng số học thì rõ ràng mềnh và chồng chả hợp nhau tẹo nào. Chồng mạng Thổ, mình mạng Thủy, nước thì làm trôi đất, đất thì đắp lên cao chặn nước (truyền thuyết Sơn-Thủy tinh đó). Nhưng thầy cũng bảo là mạng chồng mình là  Bích Thượng Thổ (đất vách nhà) còn mình là Thiên Hà Thủy (nước trên trời- nước mưa), mưa thì cố lắm cũng chỉ làm ướt vách đất thôi chớ không làm hỏng được. Chính vì vậy mềnh và chồng vẫn “chịu đựng” nhau suốt gần  hai chục năm nay, thỉnh thoảng cũng có bong tróc ngấm ẩm tí chút nhưng cũng không đến nỗi sập tường. Hè hè
Thầy cũng phán, mà không đợi thầy phán, mềnh cũng nghiệm ra rằng hễ chuyện chi hai đứa mềnh cùng quyết thì bể tè le, cho nên tốt nhất việc ai người đó mần, không xỏ xen vô chuyện của nhau.
Một hôm, tự dưng chồng cười hí hí (rất trái tính cách ngày thường) bảo: anh buồn cười quá vì em bảo anh là “cái máy làm tình làm tiền của mình”. Hờ hờ, cái này mềnh nói "đểu" cho hội cầu lông buổi sáng nghe làm cả hội cười vật.
Không chỉ là cái máy nớ thôi, mềnh thấy chồng còn như một cái phanh cho chiếc xe ô tô “điên” đang hung hăng lao xuống dốc (là mềnh); chồng còn là gáo nước lạnh dội vào cái đầu có quá nhiều những thứ bỏng giẫy là mềnh; chồng là một cánh cửa ở phía sau lưng mềnh sẵn sàng mở ra cho mềnh một lối thoát mỗi khi ở phía trước mặt bị vây hãm;  không có chồng phía sau thì đố dám to mồm, gầm gào, hung hăng như những ngày trước đây?
Mình đối với chồng không tệ, được chồng iu quý nhưng mà hình như mình chả phải là bà vợ tốt lắm. Sống với mình, lão ấy phải quen với việc mặc giản dị (nói cách khác là lôi thôi), ăn không ngon, nhà không sạch, không ngăn nắp, lại bị nghe “tra tấn” vì tội lắm mồm của vợ, mà tòan chuyện ất ơ chả đầu chả cuối, rồi cái tính tình “xác cô hồn cậu”…  nói chung là phải chịu đựng.
Chồng mình cũng quen rồi, nên nếu thiếu mình hình như cũng nhớ.
 Mấy hôm vừa rồi lăn lóc với bà già ở bệnh viện. Tự dưng một khuya thấy tin nhắn của chồng: “em ơi anh nhớ em quá.” (câu này đang nghi là nhắn lộn đứa nào) . Tiếp là câu sau:  “Sau này lỡ em chết trước thì anh làm sao sống một mình được” (biết ngay là nói về vợ ) Chả biết nên cười hay nên khóc.  
Má mình ra viện. Để an ủi chồng, mềnh tuyên bố: “từ hôm nay, em ngủ ½ đêm với má, còn ½ đêm với anh nhé”. Chồng mềnh cười thiểu não: “nửa trước hay nửa sau hả em?” . Nói rứa cho nó có tình chớ  từ hôm bà về nhà tới giờ vẫn chưa thực hiện được lời tuyên bố ấy.  
Cái èn này là một thứ gạch nối giữa hung hăng và lãng mạn (dù hình như nó chả có cái gì thuộc về cả hai loại này) có được không nhỉ? Nhưng nó nhẹ được cái đầu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét