Sáng Chủ nhật (gần độ trưa trưa), ba cu Bống gọi mẹ Bống: “đi ra đây với anh một tí. Nhớ mang tiền theo".
“Tuân lệnh”, mẹ Bống le te xách ví chạy ra, leo tót lên xe máy và ba Bống chở ngay đến … cửa hàng điện thoại di động.
Tại đây, mẹ Bống được ba vui vẻ bảo sẽ mua cho mẹ Bống một “con” điện thoại mới thay cho cái điện thoại “ghẻ” của mẹ mày đi.
Thế là sung sướng, thế là phấn khởi, thế là hồn nhiên chỉ chỏ bàn luận cái nọ cái kia, không để ý thấy cô bán hàng nhìn mình với vẻ hơi hơi … không được tin tưởng lắm. Cô bán hàng đưa cho xem cái máy, không lắp pin, lại bảo “anh chị mua đi thì em lắp pin cho”. Chọn mãi được một con ưng ý, đem lại bàn làm thủ tục. Ngồi chờ mới chợt nhìn lại mình. Trời đất ơi, trong cái cửa hàng đèn LED, gương kính sáng choang, tấp nập người vô ra thế này lại xuất hiện một con mẹ mặc bộ quần áo ở nhà, khoác một chiếc áo len cũ của … bà ngoại, chân đi đôi dép nhựa của …cu Bống…hic hic … Đã thế lại còn vênh vênh váo váo, chỉ chỉ , chỏ chỏ … Chả trách mấy cô bán hàng không dám đưa điện thoại xịn cho xem. Một cách tự an ủi, chắc mấy cổ nghĩ cái ông này (chỉ ba Bống) đi mua máy cho mụ ô sin nhà quê.
Khi trả tiền, “mụ ôsin” (lúc này đã ý thức rõ được về cái nhìn của mấy cô bán hàng cũng như về bản thân, thấy cần phải thể hiện vai trò bà chủ của mình cho … chúng nó biết tay) bèn lôi ra một cục tòan tiền 500 ngàn, cố tình xoèn xoẹt trước mặt cô thu ngân. Cảm thấy trong lòng một nỗi sung sướng vì đã “trả thù” được cho những cái nhìn thiếu tính tin tưởng khi nãy… Tất nhiên cô thu ngân, cô bán hàng đưa hai tay kính cẩn, lại còn mời chị ngồi để em lắp sim, chuyển số, thêm thẻ nhớ vào cho chị …Lúc về, kể lại với “ông chủ” (ba Bống) về cái sự … “tự sướng” của mình. Tưởng lão “đồng cảm”, té ra lão buông một câu: “ Sướng gì mà sướng, phải trả tiền mới nhận được sự tôn trọng thế mà cũng … sướng được”
Im thin thít, tức anh ách …
Trời lạnh mà lão này lại còn dội nước lạnh nữa...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét