Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

VU LAN NHỚ CHA

Vẫn biết ngày rằm tháng 7 là ngày Vu lan, ngày xá tội vong nhân, ngày mà những người mất mẹ sẽ đến chùa với một bông hoa trắng trên ngực, ngày mà những bài hát sẽ là những giai điệu êm đềm mang nỗi niềm hoài niệm sâu sắc "mẹ là... như gió như mây bay qua đời con ..."
Nhưng mình lại mất ba chứ không mất mẹ...
Chị bán cà phê buổi sáng ngày 13 nhắc ..."mai cô về làm mâm cơm cúng cho cụ, mua cho ông bộ quần áo mới...". Buổi chiều, cô em chồng bảo: "em đã đặt mâm cơm chay và mua đồ cúng cho ba (chồng) trưa nay rồi, anh chị về thắp hương hoá vàng cho ba nhé" ...Buổi tối chồng bảo: "em xem thế nào làm cho ông ngoại mâm cơm cúng. chứ ai người ta cũng làm, mình không làm họ nói"
Lòng chợt thấy rưng rưng muốn khóc...
Sinh thời, ba không ưa chuyện bày vẽ, cúng kính. Càng kỵ nhất là chuyện đốt tiền giấy vàng mã. Ông bảo: "trẻ con không có sách vở mà học, mắc mớ chi mà đem đốt bao nhiêu giấy uổng rứa. Mà cái thứ đó nó có sạch sẽ gì đâu. Mấy bà bán hàng cũng đặt dưới sạp rồi ngồi lên mà mắc chi mình đem đặt lên bàn thờ ông bà mình."
Lại nhớ Đông ki rét viết: "Mua hoa về cúng Phật, người cho là quá sang. Không mua hoa cúng Phật. Ta thành kẻ hoang đàn. Vậy mua hoa cúng Phật. Hay cúng miệng thế gian ?".
Nực cười chuyện nhiều người. Nói ra thì bảo là kẻ vô đạo, báng bổ nhưng đôi lúc lại chẳng hiểu nổi sự đời. Có cô nọ có tiếng là lừa đảo, cơ quan phải cho nghỉ việc (nói trắng ra là đuổi việc), nhưng vô cùng thành kính ăn chay niệm Phật, rằm nào cũng mua bó hoa to đùng, cả đống hoa quả về để bàn thờ trên bàn thờ dưới. Bà chị mình cũng thế, sống chả ra sao, nhưng có đến mấy bàn thờ to đùng, hương khói suốt ngày. Nhưng thôi, cô ấy mê tín, làm ăn tự do, chả ai trách gì, biết đâu đấy lại là một kiểu ...câu khách, nhử mồi. Chán nhất là có những người có đến 50 năm, 60 năm tuổi Đảng, cả đời không bước chân đến cửa chùa, mỉa mai hơn nữa là khi sống toàn làm chuyện ác đức, đến khi chết, người ta lại đặt trước ảnh thờ một bức tượng Phật rồi buộc lòng những người đến viếng phải lạy cả hai. Khi thắc mắc người ta giải thích: để cho ấm cúng, hoặc ai cũng làm thì mình làm theo thôi chớ không người ta nói.      
Thế mới biết ở đời, người ta cúng miệng thế gian hơi bị nhiều. Như thể người ta nói dối quá nhiều đến lúc chính bản thân họ lại cũng tưởng những điều nói dối ấy là thật.
Mình biết ba mình không thế. Ông là người cương trực, nhân hậu, ghét thói phù phiếm, rẻ tiền, nói gì, làm gì phải đúng mục đích, đúng bản chất vấn đề, tác phong quân sự, một là một, hai là hai. Ông sẵn sàng chấp nhận sự thật, dù sự thật ấy có khi trái với tính cách, nếp sống của ông. Ví dụ, ông rất ghét việc con trai mà để tóc dài. Con cháu ông bao giờ cũng ca rê 3 phân. Thế nhưng ông phải gật gù, cười vang, chấp nhận khi nghe ông anh họ mình phân trần "cậu bảo, cháu đi buôn trên tàu, luôn gặp bọn cô hồn lưu manh, cháu mà để tóc 3 phân như cậu thì làm sao làm ăn được?"
Với ba mình, mình tự tin cho rằng bây giờ, cho dù có làm cơm cúng hay không làm, có lên chùa hay không lên chùa, có cài hoa trắng hay không ... thì cũng chằng vì thế mà mình không thương ông nhớ ông. Chỉ thế thôi, và mình cũng không sợ rằng nếu thiếu mâm cơm cúng, thế gian sẽ bảo mình là đứa con bất hiếu.
Nói vậy nhưng ngày qua lên mộ ông, vẫn mua ít giấy tiền để thắp hương. Tất nhiên phải khấn " con biết ba không ưa chuyện giấy tiền vàng bạc, con cũng không sợ thiên hạ nói nọ, nói kia, nhưng con sợ ở dưới đó ba thiếu thốn thì lòng con không yên. Thôi thì con cứ đốt cho ba ít tiền, ba cần thì tiêu, không thì cho người khác để lòng con thanh thản bớt.  
 Mình biết ba hiểu con gái nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét