Từ khi tốt nghiệp đại học, xa Sài Gòn đến nay đã hơn 20 năm, có vài lần đi công tác tại thành phố này. Mỗi lần đến SG mình luôn mang cái cảm giác của con bé nhà quê tỉnh lẻ, không khác gì cái ngày đầu tiên vào Sài Gòn đi học. Mình bị ngợp bởi những căn nhà chọc trời, bởi những dòng tàu xe cứ lao đi vun vút, bởi tiếng ồn ào náo nhiệt mãi đến 2, 3 giờ sáng…Sau này thì đỡ hơn nhưng Sài Gòn luôn khiến mình cảm thấy bớt đi sự tự tin vốn có, thay vào đó là sự cô đơn, bé nhỏ, hèn kém đến… tội nghiệp
Cách nay khoảng hơn 10 năm, khi mới cưới, có lần mình đã hỏi ông xã : “có khi nào anh nghĩ chúng ta sẽ rời ĐN để vào Sài Gòn sống không?”. Lẽ tất nhiên, anh từ chối, nhưng sự từ chối của anh lúc ấy bao hàm nhiều ý nghĩa, bởi anh biết, SG với mình không chỉ có sự khao khát lợi lộc và công danh. Tuần rồi mới đi SG thi đấu giao lưu. Buổi tối thứ Bảy đứng chờ bạn ngay góc ngã tư Võ Văn Tần –Pasteur mình mới có dịp ngắm và cảm nhận một cách bình thản. SG đêm cuối tuần cũng vẫn những dòng xe lao vun vút, cũng những tiếng lao xao, náo nhiệt của cuộc sống thường trực nhưng lạ là mình không còn cảm thấy lạ lẫm và kém cỏi chút nào. Trái lại, đứng một lúc lại nghĩ tội nghiệp…cho người Sài Gòn khi hàng ngày, hàng giờ bị “tra tấn” bởi những thanh âm ầm ĩ, rồi lụt lội, rồi khói bụi, rồi lô cốt …
Đến nhà bạn, ngồi nói chuyện với hai ông bà già lại buồn cười khi hai cụ cứ nghĩ Đà Nẵng mình như cái tỉnh nhà quê, “chân đất mắt toét”. Say sưa, mình mới tranh thủ “quảng bá” cho các cụ, cũng là cho hai vợ chồng chúng nó về Đà Nẵng. Cũng đáng nói lắm chứ, Đà Nẵng mình không có các “đặc sản” như kẹt xe, lụt lội, bụi bặm, ô nhiễm như ở Sài Gòn. Đà Nẵng mình có biển xanh, cát trắng, những con đường sạch sẽ thoáng mát, thoải mái vô tư mà sống. Gặp lại tui bạn gái, ngồi uống cà phê lại đem chuyện Đà Nẵng ra kể, thành phố tao thế này, thành phố tao thế kia (bây giờ nói lại thì thấy buồn cười nhưng hồi ấy say sưa lắm). Lẽ dĩ nhiên là tụi bạn rất là ngưỡng mộ (thông qua ánh mắt chúng nó) và kết luận: Mày là đứa sướng nhất! và mình bồi thêm: chúng mày là những đứa khổ nhất! (Đấy là chưa cần nói đến việc chúng nó dù đã ở SG 20 năm nhưng hình như cũng vẫn còn mang mặc cảm là những người tỉnh lẻ)
Chưa bao giờ trước Sài Gòn mình tự tin đến thế, hãnh diện đến thế. Nhưng về nhà nghĩ lại, nếu mình đang ở độ tuổi 20-30, nếu mình đang chưa hề có gì ngoài bằng cấp và đang khao khát kiếm tiền, hoặc đang cần có một chút công danh, sự nghiệp, hoặc giả như (nói một cách rất Bôn sê vích) là đang “khát khao đem cái tri thức của mình ra mà cống hiến cho đất nước…” thì khi ấy mình có chọn SG là chốn đi về không?
Có ai biết mình đã từng chọn Sài Gòn nhưng cũng chính mình lại rời bỏ nó vì một lý do riêng tư, đứng ngoài tất cả những cái “hoặc là” … trên đây. Dù sao hồi đó và bây giờ, Sài gòn chưa bao giờ là của mình và mình đã làm cái điều mình muốn để bây giờ không có gì phải hối tiếc.
Có tiếc là tiếc cho một người bây giờ không được cùng mình dạo chân trần trên bãi biển Đà Nẵng, nghe sóng vỗ về đêm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét