Thứ Ba, 3 tháng 11, 2009

MÓN MÌ QUẢNG QUÊ MÌNH

Mặc dù là người Quảng chính cống mình không thích ăn mì Quảng bằng ăn Phở Hà Nội. Điều này ngược hẳn với bà chị mình ở Hà Nội mà vô cùng khoái mì Quảng. Bởi vậy mình mới sẵn sàng giơ cả hai tay nếu đưa Phở vào diện đề nghị UNESCO công nhận là loại di sản văn hoá ẩm thực của Việt Nam. Chứ còn mì Quảng thì ... phải đặt lên đặt xuống bàn cỡ khoảng chục lần trước khi ... dẹp nó sang một bên.
Thật ra thì mình cũng không phải là ghét mì Quảng nhưng nếu mấy cụ bô lão nhà mình mà cứ xơm xơm đòi đưa mì Quảng trở thành "quốc hồn quốc tuý", lại gán cho nó đủ thứ kiểu : "thấm đẫm chất văn hoá", "vô cùng nhân văn, "vô cùng tinh tế"... thì  mình sẽ quay ra ngoài cười khẩy. Cười khẩy thôi chứ không dám nói, bởi mình đã một phen bị cả chục cụ bô lão phản đối ầm ầm về cái phát biểu không giống ai về món mì Quảng mà các cụ đang tâng bốc ấy. Theo mình hiểu thì thế này (cái này chỉ là sự suy diễn của cá nhân chứ không có  nghiên cứu gì đâu nhé ch nên nghe xong để đấy đừng có phản bác) 
Món Mì Quảng là món ăn dân dã của nhà quê mình. Nó là cái thứ mà mấy bà hay gánh gồng đem ra ruộng để đãi thợ cày cấy ăn vào lúc nghỉ giải lao giữa khi lao động, quê mình gọi là "nước nửa buổi". Cái này nghe có lý bởi vì:
- Các chất liệu nấu mì rất đơn giản, dễ kiếm: rau trong vườn, gà trong chuồng, mắm muối trong hũ, bánh tráng cũng dễ kiếm...
- Phương thức chế biến đơn giản, nhanh gọn: Ướp thịt, xào lên, đổ thêm tí nước. (Trong  khi đó thì nồi nước dùng của phở phải được hầm đến mấy ngày đêm, lọc qua lọc lại cầu kỳ)
- Phải gánh gồng từ nhà ra ruộng nên chỉ cần ít nước lèo thôi . Nhiều nước như phở thì làm sao mà gánh được.
Lâu ngày rồi cái món mì này được các quí cô, quí bà tiểu tư sản cho thêm dăm ba cái thứ tiểu tiết để cố tình nâng cấp cho cái  thứ quà dân dã này thành ra đài các kỉểu quí sờ tộc: nào là thêm trứng, nào là thêm tôm...
Mình thì mình nghĩ, giá cứ để nó dân dã , nhà quê như thế lại hay hơn, nó thấm hơn cái chất Người xứ Quảng. Không đài các, hoa mỹ. Nói thì cục mịch, làm thì chắc chắn, ăn thì phải no, đủ chất để cày sâu bừa kỹ. Nói khó nghe một chút cũng được, làm thì xấu xấu một chút cũng không sao, ăn thì không cầu kỳ kiểu cách, đòi hỏi cái nọ cái kia...
Như cái món bánh xèo, cứ tưởng nó được đi Mỹ trình diễn là oai lắm. Thực chất chỉ là do mấy cô mấy chị quê mình, đến mùa nước lụt, ở nhà rảnh quá, chả biết làm gì hè nhau xay bột rồi tôm tép đó, dầu mè đó, rau rác đó, củi lửa đó mà "xèo, xèo". Văn hoá là ở chỗ đó chứ ở mô xa.  
 Mình mang tinh thần của món Mì Quảng, bánh xèo ( dù không khoái lắm) để xung phong vào đời sống dân Quảng và ... bị phản đối ầm ầm.   
 Ôi dân Quảng quê mình. Nhiều khi nghĩ không ra

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét