Hôm nay mở mắt ra đã thấy nhiều tin chả tốt lành, mẹ
của anh H mất, rồi mấy câu hỏi vớ vẩn của các đồng chí dân kính mến...
Tức mình viết blog cho thư giãn...Viết cái gì nhỉ? không phải không có
chuyện để viết mà thực quá nhiều chuyện nên chả biết viết cái gì trước
cái gì sau. Thôi mình viết về một nhân vật T. vậy
T. là con bạn cùng học với mình hồi Đại học Pháp lý.
Nhà nó nghèo, ở vùng quê của "gà đi dép cao su" (vùng cát) cũng nghèo xơ
xác. T. xét về phía mặt mũi thì không xinh lắm nhưng thân hình thì
trắng trẻo, đầy đặn...Nó học hành cũng vào loại thường thường, có điểm
cao và cũng bị thi lại như đa số sinh viên. Nói chung, T. không có gì
nổi bật nếu không có cái chuyện ấy...
Về mặt yêu đương nhăng nhít trong trường thì cũng là
chuyện thường tình . Nên chuyện T. hết yêu anh C., lại sang anh khác
cũng chả phải vấn đề khiến mọi người quan tâm. Chỉ hơi lạ là T. hầu như
chả chơi được với mấy đứa con gái trong khoá mình (ngay cả bọn con trai
cũng ít quan hệ với nó) thì nó có vẻ được lòng cánh con trai khoá khác.
Sau đấy, T. được giới thiệu đi học lớp cảm tình Đảng ở huyện uỷ Thủ Đức
(trường mình do huyện quản lý), cái này cũng không phải giỏi dang, hay
ho gì mà chỉ là có điều kiện (có xe đạp, có thời gian...) thì đi theo
giới thiệu thôi. Hai tuần sau khi học xong, T. dẫn về một anh tên là
Kh. nghe nói là ở Ban Tuyên giáo huyện uỷ, là thầy dạy ở lớp cảm
tình Đảng của nó. Bọn mình nghe xong, biết vậy, cũng chả lạ khi nhớ đến
chuyện mới mấy hôm trước T. khóc lóc dậm chân dậm tay khi đưa tiễn anh
C. lên tàu về Nha Trang để chuẩn bị đi nước ngoài.
T. đưa thầy Kh. đến phòng ký túc xá chơi cũng không
ai để ý gì, phòng nó có hai người mà chị kia lại hay đi về quê Long An
nên hầu như chỉ có mình nó ở phòng ấy. Nhưng hôm ấy T. dẫn Kh. đến lại
nhanh nhảu nói với mọi người là "anh Kh dạy nhảy, anh ấy nhảy giỏi lắm"
rồi T. đóng cửa phòng lại.
Cái khoe của T. đã đánh thức tật tò mò bẩm sinh của các nàng sinh
viên nhà mình và rồi sau đó lan ra đến các chàng sinh viên như một tất
yếu (xuất phát là do lão Ng. sang ăn cơm bên người yêu về thông báo cho
lũ con trai đến xem) . Gần hết khoá mình xúm nhau lại chỗ lỗ
khoá để được chiêm ngưỡng T. và thầy Kh. đang "nhảy" như thế nào (đại
khái là nhảy trên giường).
Mấy ngày hôm sau, cả trường đều biết chuyện, nhiều tên toang toác kể những tư thế nhảy của T. và Kh.
Hội bọn mình có 5 tên, ngồi tán chuyện với nhau thế nào lại dẫn sang chuyện ấy. Mình bảo:
- Tớ không xem. Xem làm gì cái thứ ấy, kinh bỏ mẹ.
Đúng là mình không hề xem thật. Hôm ấy mình có đi
ngang qua, thấy chúng nó xùm xít quanh chỗ cửa phòng rồi rủ mình xem
nhưng mình không xem mà chạy xuống tầng dưới xem Ti vi.
Thằng TA nhìn mình bảo:
- Thế nếu để một mình tên này trong 1 phòng với một cái Ti vi chiếu toàn những thứ ấy thì tên này có xem không?
- Cũng không xem. Kinh lắm.
- Tên này nói thế là không đúng.
- Sao lại không?
- Thật ra tên này không là điều ấy chỉ vì sợ mọi người
biết được là mình tò mò chứ gì. nhưng tên này phải hiểu TÒ MÒ là một
đặc tính cố hữu của con gái và rất dễ được tha thứ. Cho dù tên này
không tò mò thì cũng không phải vì thế mà người ta đánh giá tên này cao
thượng hơn, tốt đẹp hơn những đứa con gái khác đâu.
Mình nhớ là mình cãi nhau với nó, cãi nhau hăng lắm, hội mình lại chia thành hai phe, đứa bảo vệ mình và bảo vệ thằng TA.
Có lẽ nhờ sự cãi nhau ấy nên mình mới nhớ chuyện T. học nhảy, nhớ
chuyện T. ăn vụng cá của con N. lùn bị nó bắt quả tang thế nào... N. lùn
và H. "muối" trước đây ở cùng phòng với T. Hôm ấy tình cờ đi về bắt gặp
T. đang giở nắp vung nồi cá kho của chúng nó ra ăn vụng. Hai đứa thấy
vậy làm lơ bỏ đi cũng không nói gì.. Nhưng chính T. lại đi thanh minh
với con H. "mốc" rằng hôm ấy T. cởi áo, rơi cái nút áo nên phải chui
xuống gậm giường để tìm lại bị bọn N. H. nghi oan nói này nói nọ. T. là
thế đấy, hình như chả có gì mà nó nói thật cả. Có lẽ vậy nên bọn con
gái đặt cho nó cái biệt danh là "con Tắc kè" với hàm ý thay đổi màu sắc
theo môi trường.
Ra trường đi làm, T. có lấy chồng nhưng hình như chả
cưới xin gì. Kẻ được gọi là chồng T. nghe đâu là một tên du thủ du thực
nên đến khi nhìn thấy T. sinh ra một đứa bé có hơi dị dạng thì quất ngựa
truy phong. Tội nghiệp T. một mình nuôi con. Sau đấy mình còn nghe
nhiều chuyện khác về T. cũng tương tự như chuyện "học nhảy" nhưng nghe
thế thì biết thế chứ nói đi nói lại làm gì. Với lại nó độc thân thì quan
hệ với ai, như thế nào là quyền của nó. Cũng không rảnh mà đi buôn dưa
lê
Bây giờ T. là đại biểu Quốc hội. Con gái của T. hơi dị dạng nhưng
chắc là con của ĐBQH nên được đưa vào diện Nạn nhân chất độc da cam.
Hôm họp lớp, (tất nhiên là chả bao giờ có T. đi dự)
khoá mình lại xôn xao bàn tán với nhau. Lại chửi rủa, lại lôi những
chuyện ngày xưa của T. ra kể. Mình bảo, ngày trước khác, bây giờ khác.
Chúng mày học luật biết rồi, đừng có mà nói xấu lãnh đạo nhé. "Tao cứ
nói thật chứ nói xấu gì nó". "Chúng mày có nói thật thì ai tin? bây giờ
họ là ông này bà nọ, chúng mày nói thì làm sao bằng người đại diện cho
86 triệu dân này nói. Bây giờ chúng mày biết khôn thì phải vỗ ngực nói:
"chúng tôi rất tự hào vì được học chung khoá với ĐBQH T." Thậm chí thì
cứ xưng hẳn: "Hồi ấy ĐBQH T. thân với tôi lắm".
Con H nghe vậy bĩu cái môi dài ra như mỏ vạc buông một câu: "Vậy thì
tao nói tao là người yêu của Lê Công Định có khi còn oai hơn là nhận làm
bạn thân của ĐBQH này"
Ngồi nghĩ ngợi cười thầm. cười khẩy...lại nhớ lời
thằng TA. Không dám nói ra. Nói ra lại mang tiếng nhiều chuyện, buôn dưa
lê, dưa chuột, là chuyên nói xấu người khác
Xét cho cùng tò mò là thuộc tính của phái nữ, nhiều
chuyện, hay nói xấu cũng là thuộc tính của phái nữ. Cái đấy cũng dễ tha
thứ và nếu giả thử mình không có cái đấy thì cũng chả ai bảo mình tốt
hơn
Hủ hoá và dối lừa có phải là thuộc tính của phái nữ không nhỉ? hay chỉ là thuộc tỉnh của một số người, kể cả là lãnh đạo?
Ôi dào, có ai là thánh cả đâu. Nhưng mình nghĩ là mình không đến nỗi
nào để nếu có lỡ làm to thì cũng không bị bọn bạn nói xấu đủ điều như
ĐBQH T. và tất nhiên vì vậy mà là được cái hồn nhiên hăng hái xung
phong đi họp lớp, không vắng buổi nào.
Thế là được.