Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

BÀ NỘI TRỢ

Hôm nay vào BBC, nghe Mẹ Nấm trả lời phỏng vấn về việc bị bắt và bị ... thả.
Mẹ Nấm nói bằng một giọng rất tự hào rằng " Tôi chỉ thể hiện lòng yêu nước của mình dưới góc độ của một bà nội trợ".
" BÀ NỘI TRỢ" ấy chắc chắn đã làm cho hàng triệu người Việt Nam phải xấu hổ. Trong đó chắc chắn có mình.
Bà nội trợ Mẹ Nấm chắn chắn không bị bắt và ... không bị thả chỉ vì là một bà nội trợ.
Hôm qua đây mình chợt có ý nghĩ rằng: cuối năm nay, trong bản kiểm điểm Đảng viên mình sẽ viết như sau: "Tôi thấy là tôi chỉ làm theo những điều mà tôi nghĩ là đúng nhưng những điều ấy có khi không đúng với đường lối của Đảng, mặc dù Đảng chưa bao giờ bảo tôi "không được làm những điều ấy". Đó là những điều:
- Ký tên vào bản danh sách những người phản đối dự án Bô xít -Tây nguyên với đầy đủ tên tuổi, trình độ học vấn, chức danh (cái này mình rõ ràng hơn Trương Duy Nhất)     
- Thể hiện sự tức tối và qua đó đã tuyên truyền và phát động cho (mới được) một số ít những người thân chống lại sự bành trướng của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Nói thật là họ không bán những áo thun mang dòng chữ phán đối dự án Bô xít và "Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam, chứ nếu có bán tôi sẵn sàng mặc nó và có thể vì đó mà ... ăn cơm trại giam.
- Tư tưởng của mình cũng rất tức tối khi nghe tin những Người buôn gió, Mẹ Nấm, ... bị bắt và bị thả với những bắt buộc cam kết không được viết Blog nữa. Mình đánh giá đó là một trò ... rẻ tiền Cái trò này sẽ ...làm tăng thêm những mẹ Nấm như mình mà thôi
Nếu mình viết thế thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? Cái này hay đấy. Một cú sốc cho chi bộ đấy. Mà có lẽ chả phải là chỉ cho riêng chi bộ.
Viết như thế thì mình cũng kèm theo cái đơn ... cho em về nhà làm nội trợ.  
Từ trước đến nay mình luôn chắc chắn không phải là một bà nội trợ dù cả với nghĩa đen và nghĩa bóng. Mình cũng không bào giờ muốn người ta coi mình là một bà nội trợ. Nhưng bây giờ thì mình mong mình được là một bà nội trợ biết bao.

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2009

ZÔ ZIÊN

Càng nghĩ mình càng thấy mình zô ziên không chịu được
Zô Ziên như mình hiểu là hành động chả có mục đích gì, chả để làm gì, hoặc có mục đích thì cái mục đích ấy lại chẳng thiết thực bằng  các mục đích khác.
Ví dụ như tự nhiên ngồi cười hơ hớ một mình --> là một kiểu zô ziên
Ví dụ như nói những điều mình hiểu biết với những người chả hiểu biết gì ---> là một kiểu zô ziên cao cấp hơn
Ví dụ như mình làm việc ở cơ quan này:
Mục đích:  có thu nhập : chả cần đến 3 đồng bạc bọ của Nhà nước mình vẫn sống vô tư, thoải mái, quí ...sờ ...tộc
Mục đích: Lên chức lên quyền: mình biết thừa đó là hàng xa xỉ đối với cả mình lẫn người ta. Đời nào một đứa "nhăng nhố" (Nhăng nhố trong mắt những kẻ ...) như mình lại được hạ cố ban cho cái chức vụ gì đó "thơm tho" theo cái nghĩa ít tiền nhưng nhiều quyền hoặc ngược lại hoặc nhiều cả hai thứ. Người ta sẵn sàng đưa một thằng con nguỵ quân nguỵ quyền vào làm một cái chức vụ cao trong tổ chức với nhiều đặc quyền để rồi cho phép nó lên mặt phán xét đối với những đứa "ba đời củ chuối", được đào tạo cơ bản, nói chung là sạch sẽ. Đôi lúc mình nghĩ chả hiểu sao mình lại chịu đựng được cái điều này mặc dù mình cũng không phải là đứa dị ứng với những đứa con nguỵ quân nguỵ quyền.
Mục đích cống hiến cho xã hội/ cho đất nước: ừ đúng, cái này có vẻ như hơi có lý. Nhưng sau gần 20 năm làm việc thì cũng là quãng thời gian để cả Nhà nước và mình cùng thấy chả có gì để phải đòi hỏi về nhau, hối hận về nhau, thậm chí ghét bỏ về nhau. Mình cũng có những điều làm được cho nhà nước và lẽ dĩ nhiên cũng được ban cho tí ti ân huệ từ nhà nước.
Mục đích: là một "tấm phông màn" cho lão chồng và 2 đứa con: cái này có vẻ có lý hơn cả. Nhưng mà cũng chỉ là xin cho ông bố, bà mẹ chồng được yên nghỉ mồ yên mả đẹp. Chứ còn 2 thằng con thì mình đã xác định là nó phải biết tự sống lấy chứ không cần đến cái uy danh hão của ba mẹ.
Mục đích cuối cùng: để cho ông bà già nhà mình yên lòng: cái này đúng. Nhiều lần mình đã dùng dằng muốn rời bỏ tất cả về nghỉ nhưng cứ nghĩ rằng điều này làm cho ba má mình buồn. Dù sao ông bà cũng có mỗi cô con gái.
Nhưng chả nhẽ vì những mục đích linh tinh như thế mà mình cứ phải ngày ngày vác mặt lên đây, ngồi nghe lải nhải đủ thứ chán ngắt, nghe những lời sáo nghĩa từ ....
 Chán thật, zô ziên thật
Giá mà già thêm chút nữa để về hưu sớm cho họ khỏi nói : con ấy bị điên
Chả biết ở đây mới điên hay về nhà là điên
Nói chung gọi nó là zô ziên cho nó dễ chịu. Hừm
Ôi cái cuộc đời này
Cái bài này pót lên thì cũng lắm chuyện đây.
thì kệ, chán lắm rồi

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

EM BIẾT

 
Em biết,
rồi một ngày điều ấy sẽ ra đi
Những khát khao về anh không dày vò em nữa
Em sẽ trở lại bình yên
Như đám mây trôi ngoài ô cửa
Hoá cơn mưa về với cội nguồn
Nhưng,
em sẽ bớt bông đùa và sẽ ít khóc hơn
Thôi thao thức và bớt phần mơ mộng
Không hát câu ca dao mê hoặc hoàng hôn xuống
Ru thời gian à ơi đong đưa
Và em sẽ không còn hoá đá giữa cơn mưa
Chết khát trao anh những vần thơ đẫm ướt
Vô tâm thế, làm sao anh biết được
Tắt nắng rồi!
Làm sao hong cho khô...
Thì cũng vậy thôi, ôi trái tim dại khờ
Cứ thao thức những điều không định trước
Cứ cháy khát những điều không có được
Cứ tìm anh hư vô hư vô
Là trăm năm cũng là chẳng bao giờ
Anh hiểu được những lời yêu câm nín
Chớm thu rồi, đơn côi con đường hẹn
Chỉ em là lẻ loi, lẻ loi...
 
 
Hồi trước mình  đọc bài này thấy đề tác giả là Kim Khánh, nhưng nay trên nhiều trang trên web lại không thấy đề tên tác giả. Dù là ai nhưng chắc chắn chẳng phải của mình. Chỉ thấy hay và ... không bị đòi tiền bản quyền là được. he he

Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009

GIÁO SƯ SỬ HỌC XIN LỖI CU BỐNG

Chuyện xảy ra từ mùa hè năm ngoái nhưng bây giờ mẹ cu Bống mới dám kể.
Hôm ấy mẹ cu Bống đi ... nhậu vỉa hè ngoài bờ biển với mấy đứa bạn. Nhậu sương sương rồi (chắc sương sương nên mới có gan thế) thì thấy bóng nhà sử học Dương Trung Quốc (với mái tóc bạc và bộ ria bạc đặc trưng nhìn là biết ngay) cũng đang ngồi nhậu ở bàn gần đấy. Thế là mẹ Bống xách ngay một ly bia đầy sang ... gây sự. Cũng may là mấy người bạn của Giáo sư cũng biết qua "tai tiếng" của mẹ Bống nên vui vẻ mời vào bàn. Mẹ Bống nói:
- Hôm nay em đến đây mời  Giáo sư uống với em 1 ly bia. Uống xong thì em sẽ nói một chuyện.
GS DTQ cười vui vẻ và uống liền (hay thế chứ !).
Uống xong mẹ Bống nói tiếp:
- GS là một người rất nổi tiếng, nhiều người trong đó có em  rất ngưỡng mộ giáo sư. Nhưng hôm nay em đến đây không phải nói điều ấy mà là đến để... kiện giáo sư. Nói đúng hơn là em thay mặt thằng cu con em đến để kiện giáo sư và những nhà sử học nước ta.
Giáo sư có vẻ ... choáng khi nghe câu đó. Nhưng chắc với bản lĩnh giáo sư nên ông chỉ mỉm cười độ lượng và chăm chú lắng nghe. Chỉ chờ có thế, me Bống tấn công tiếp:
- Thằng cu con nhà em học lớp 4, trong sách GK lịch sử của nó có 1 câu nguyên văn thế này: " Kỹ thuật chế tạo nỏ bắn được nhiều mũi tên và việc xây dựng thành Cổ Loa là những thành tựu đặc sắc về quốc phòng của nhân dân Âu Lạc". Nó hỏi em thế nào là "thành tựu"? thế nào là "đặc sắc"? thế nào là "quốc phòng"? Em giải thích kiểu gì nó cũng không hiểu. Thấy nó đánh vật với cái câu ấy hàng tiếng đồng hồ, em bảo nó học câu thế này cho dễ: " để bảo vệ đất nước, nhân dân Âu Lạc đã biết xây dựng thành Cổ Loa và chế tạo ra nỏ bắn được nhiều mũi tên" thế nhưng nó cứ giãy đành đạch đòi phải học đúng y như trong sách. Nó đọc mà nó không hiểu thì học lâu là phải. Hôm nay gặp giáo sư đây em xin kiện GS và những nhà sử học sao lại đem cái ngôn ngữ hàn lâm bậc tiến sĩ ấy ra bắt thằng con lớp 4 của em học hả GS?
Nghe xong "đơn kiện" của mẹ Bống, mọi người trong bàn cười nghiêng ngả, GS Dương TRung Quốc cũng cười. Sau đấy ông ... rót đầy 1 ly bia và bảo với mẹ Bống:
- Tôi xin uống với em ly bia này và thay mặt cho ngành sử học Việt Nam tôi xin lỗi thẳng cu con lớp 4 của em.
Vâng, đúng là một người rất có văn hoá, rất đàng hoàng, dẫu rằng đang ở cuộc nhậu nhẹt vỉa hè ngoài bãi biển. Cho dù chả biết GS có nhớ không, chả biết GS có kiến nghị để thay đổi được tí tị nào trong sách GK không,  mẹ Bống vẫn rất chi là khoái chí với lời xin lỗi này của GS. Và tuy rằng Cu Bống còn quá nhỏ để truyền đạt lại cái lời xin lỗi này với nó nhưng mẹ nó thì cảm thấy rất tự hào vì đã "kiện" được GS đầu ngành sử học nước nhà và thầm hứa sẽ tiếp tục gửi đơn kiện đến các nhà khoa học khác nếu có dịp nhậu nhẹt kiểu này. Nhưng không biết các GS khác có xử sự được như GS Dương Trung Quốc không nhỉ?