Hầu như ai được tôi hỏi
đều lắc đầu không biết hoa Xuyến Chi. Có người nghe tên hình dung ấy hẳn
là một loài hoa có vẻ đẹp lộng lẫy như hoa hồng, cao sang như hoa Liz
hay đài các như hoa kèn. Không ai tin rằng cái tên xinh xẻo ấy lại thuộc
về một loài hoa cúc dại, màu trắng, cỡ bằng đồng xu mọc đầy tại hai bên
đường sắt, bên hàng rào, bên vệ đường hoặc những khu đất bỏ hoang hoá
lâu ngày. Hoa Xuyến Chi sáng nở, chiều tàn nên chẳng bao giờ được người
ta hái chứ nói chi đến mang về cắm vào lọ để chưng. Và loài hoa này
đương nhiên cũng không có tên trong những bài hát hay câu thơ nào cả…
Ở Đà Nẵng, hoa Xuyến Chi
mọc nhiều lắm. Ngay cả trên những vùng đất trồng hoa như Phước Mỹ, Hoà
Cường…khi những bông hoa hồng, hoa cúc trong vườn được trồng theo luống
theo hàng, được người chăm sóc cẩn thận đang nở rộ khoe hương thắm sắc
thì xung quanh những vạt đất ấy, hoa Xuyến Chi vẫn cứ thầm lặng như biết
thân biết phận mình chỉ khiêm tốn điểm những đốm trắng trên nền lá
xanh; trên những bãi đất trống ở Khuê Trung, Tuyên Sơn, Cẩm Lệ, Hoà
Khánh …hoa Xuyến Chi vô tư ngập tràn tạo thành một vùng hoa đồng nội dù
không ngút ngàn như trong phim nước ngoài nhưng cũng đủ làm nao lòng
người có tâm hồn nhạy cảm… Có những khi đứng trên dốc Hoà Cầm, nhìn
xuống cánh đồng toàn hoa xuyến chi, lại cảm giác như một giấc mơ nào đó
vừa xa xôi, vừa mong manh như thể hàng triệu ngôi sao trắng tan vụn vào
mênh mông…
Còn bây giờ…
Những vạt hoa Xuyến Chi
lặng thầm ấy đang dần dần nhỏ đi, nhường chỗ cho những ngôi nhà cao tầng
thoắt thoắt hiện ra như từ những giấc mơ. Chẳng ai cần để ý nơi cánh
đồng hoa Xuyến Chi ngày đó giờ đã thành một siêu thị hiện đại hay một
khách sạn tráng lệ. Làm sao còn ai nhớ đến những đốm trắng li ti nổi bật
trên nền lá xanh mướt khi giờ đây những chùm đèn trang trí đang lung
linh mời gọi. Hoa Xuyến Chi mơ màng đang lùi dần… lùi dần…để nhường chỗ
những khu dân cư mới, những công trình hiện đại, những công viên đầy hoa
... Giấc mơ hoa Xuyến Chi cứ thế lặng
thầm và dịu dàng dâng hiến cho những hiện thực kỳ vĩ, sinh động.
Tôi ngồi bên vệ đường, có thể đây là nơi
cánh đồng hoa Xuyến Chi ngày trước. Dịu dàng đậu vào tay tôi một cánh
hoa trắng mong manh. Không biết có phải là Xuyến Chi đang an ủi tôi về
sự nuối tiếc cho những giấc mơ vì đã trở thành hiện thực? Vậy mà tôi lại
muốn an ủi : Xuyến Chi ơi đừng buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét