Chả có gì khập khiễng hơn khi so
sánh giữa một đồng chí Cố Tổng Bí thư Đảng năm 1930 (TBT) với một ông
giáo sư bác sĩ mổ tim (GSMT) nhưng mấy ngày qua 2 cái tên ấy cứ ám ảnh
mẹ cu Bống mãi.
Chả là cu Tít thi lớp 10, nguyện vọng 1
vào trường của TBT, rớt chỏng vó với 38 điểm (trong khi TBT “đòi” 40,5
điểm), nhưng với số điểm ấy thì “dư xăng” đến với GSMT dù là nguyện vọng
2 dành cho những đứa vào loại học hành thì ít chơi game thì nhiều. Nếu là con nhà đi biển thì cu Tít chả còn vấn vương tư tưởng, tiếc nuối gì mà đương nhiên yên tâm xung phong tiến thẳng vào với BSMT với niềm phấn khởi vì dù sao mình cũng đỡ …dốt hơn những đưá khác (thi đột biến anh văn đến 9 điểm cơ mà) và biết đâu lại được may mắn vào hắn lớp chọn. Mà hình như hắn cũng yên tâm thật, thi xong, biết điểm, cười hi hi, đi… chơi game tiếp.
Chỉ có mẹ nó là vấn vương mãi, thở dài, than ngắn, tức tối, hy vọng…vì nghe đâu mấy năm trước con anh nọ chị kia cơ quan thiếu vài ba điểm cũng xin được vào trường TBT. Đã thế, đi ra ngoài thì mấy người quen lại bảo Mẹ cu Tít làm thế nọ thế kia mà không xin được cho Tít vào trường TBT à? Sốt hết cả ruột, đau hết cả đầu. Đúng lúc ấy, ba Tít lại nhận lệnh đi công tác Hà Nội. Trách nhiệm rõ ràng thuộc về …mẹ Tít.
Nói cho đúng, mẹ cu Tít cũng có thể có được cái diễm phúc là mon men đến phòng làm việc của Giám đốc Sở giáo dục để mà thỏ thẻ cái nguyện vọng vô cùng chính đáng là xin cho cậu quí tử vào trường TBT mà không bị bảo vệ đuổi ra khỏi cổng và Giám đốc Sở thì cũng thẽ thọt mà khuyên răn chứ không mắng mỏ gì. Cũng chả phải xấu hổ gì thêm vì lâu nay thì mẹ cũng đã quá xấu hổ với cái thành tích học tập tại trường của cu Tít rồi.
Có lẽ bây giờ cu Tít mới
chỉ thấm hiểu sơ sơ rằng chỉ cần cố gắng một chút thôi trong quá trình
học hành thì giờ đâu đến nỗi phải đi học ở trường … “sơ tán” của GSMT
thế này. (mẹ nghe Tít than thở với Cún rằng
“tao mà được học sinh tiên tiến mấy năm như mi thì tao dư điểm vào TP
rồi” còn thằng Cún thì bảo “mi tưởng tao suốt ngày game gủng, ăn chơi
như mi mà được HSTT à. Tao cũng phải học mửa mật ra đấy chứ”). Nhưng để cu Tít thấm hơn cái vị đắng khi
bị rớt chỏng vó NV1 thế này và cũng như trong cuộc đời sau này khi bản
thân không chịu cố gắng thì có vẻ như hơi …xa vời quá. Trong khi ấy mẹ
Tít sẽ phải ngậm đắng nhiều hơn trước những lời chỉ trích rằng không
biết lo cho con, chỉ nói thánh nói tướng là giỏi, toàn đi làm chuyện
“vãi mèo” giúp cho thiên hạ mà không giúp được cho chính con mình.
Nhưng thôi, mẹ Tít quyết tâm, nghiến răng, ngậm đắng nộp hồ sơ cho Tít “tuyển thẳng” vào GSMT với một niềm hy vọng (dù hơi mong manh)
rằng sau này Tít sẽ hiểu mẹ làm thế vì không muốn Tít cho rằng có thể
dựa vào ba mẹ suốt cuộc đời này. Tit như một cái cây mà ba mẹ chỉ là
người chăm ươm khi còn ở trong bọc ni lông mà thôi. Bây giờ cái cây ấy
được bứng ra ngoài đất trồng rồi đấy nhé, phải tự mình vươn lên thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét