A lô, mày ở đâu đấy? - Tao đang ở quán thịt chó. – Với ai ? Mấy đứa cơ quan. - Thế tao đến đấy có được không? – Ok, đến đi
Thế là 5 phút sau nó có mặt chỗ chúng tôi với một vẻ tí tửng rất đáng “ghét”.
Chả bao giờ tôi nghĩ rằng có cái ngày mà tôi với nó cùng ngồi ăn thịt chó và tán đủ thứ chuyện thế này.
Ăn thịt chó là cái chuyện quá thường,
(Thậm chí là tầm thường nữa) nhưng về nghĩ lại thấy cũng chả thường tí
nào, nhất là ngồi cùng nó thế này.
Thứ nhất, cái sự ăn thịt chó là phải đi
với những người thích thịt chó, cùng coi chó là món khoái khẩu. Lại phải
đi với những người bạn bè thân hữu “chí tử” với nhau, yêu quí nhau lắm
mới mời nhau đi ăn thịt chó. Ấy thế nhưng một khi đã đặt mông xuống quán
thịt chó rồi thì chả ai đem cái chuyện yêu đương tình cảm gì ra bàn ở
đấy cả. Nhưng đến quán thịt chó thì cứ vô tư mà tán đủ thứ chuyện trên
trời dưới đất với tất cả những ái ố hỷ nộ cứ phơi bày lồ lộ như mấy lát
thịt chó luộc trên đĩa. Tôi cũng đồ chừng rằng ở nơi ấy hầu như chả có
gì giấu nhau được, chả có gì giả dối với nhau được như cái mùi mắm tôm đặc trưng 3 ngày sau vẫn còn ngửi thấy.
Thứ hai, là nó. Nó là
thằng bạn học phổ thông với tôi, ngồi bàn trên tôi. Nó là cái thằng mà
hồi ấy tôi liệt vào dạng ghét không chịu được và đã có lần suýt cầm cái
thanh ghế gãy để choảng nhau với nó. Mà đâu chỉ mình tôi, nó cũng là đứa
chuyên gây sự với những đứa khác trong lớp. Nó còn “hành hạ”, “ tra
tấn” các thầy cô, làm cháy giáo án của họ bằng những câu hỏi liên tục
không ngớt, những câu hỏi hình như nó đã biết câu trả lời rồi nhưng vẫn
hỏi, đã được trả lời rồi nhưng nó lại dẫn ngay ra một câu khác để chứng
minh cái câu trả lời ấy không đúng. Không ít lần nó làm cho các thầy cô
điên tiết cấm cửa nó vào tiết mình. Lẽ tất nhiên chúng tôi cũng về phía
thầy cô mà lên án nó trong các cuộc họp lớp, họp tổ nhưng có lúc cũng
thầm cám ơn nó vì nhờ nó hỏi nên mình thoát được nạn dò bài.
Dù ghét chúng tôi cũng phải công nhận
là nó thông minh.( Thông minh nên mới “quay” được các thầy cô đấy chứ).
Nên chẳng ai ngạc nhiên khi nó thi đại học được điểm cao và đi học Liên
Xô ngay trong năm đầu tiên. Sau đó nó lấy ngay cô bạn cùng lớp và ở lại
Ukraina, rồi trở thành một “đại gia”. (nghe nói thế chứ tôi cũng chả
quan tâm chuyện nó kinh doanh cái gì, gặp lại thì tay bắt mặt mừng, bô
lô ba la nhắc lại chuyện ngày xưa tao ghét mày thế nào, hồi ấy mà biết thế này thì …)
Bây giờ thì nó, một Việt Kiều, một đại
gia đang ngồi đây, gắp lấy gắp để, miệng vừa nhai nhồm nhoàm, vừa khen:
"sướng, sướng thế, lần sau tao về mày lại rủ tao đi nữa nhé". Không biết
nó có biết không chứ lúc ấy tôi cũng cảm thấy sướng khi lén nhìn sang
mấy em cơ quan đang mắt chữ A, mồm chữ O đầy vẻ thán phục "sếp có ông
bạn thế chứ lị !". Hà hà.
Thứ ba, ăn thịt chó thì
phải nói toàn chuyện linh tinh, lang tang trên trời dưới bể, hổ lốn tả
pí lù … Ấy nên tôi không bất ngờ khi nó chuyển sang chủ đề chả liên quan
gì đến thịt chó. Nó bảo: sao chúng mày chả có một động thái gì về Hoàng
Sa thế ?. Nó đánh mình như thế mà chúng mày ở đây cũng ngồi yên. Ở bên
ấy con gái tao mới học lớp 10 cũng có hẳn mấy bài về Hoàng Sa đấy. Tao
mà ở đây như mày tao biểu tình ấy chứ.
- Ôi ôi, tao xin mày, tao muốn yên thân, không muốn “ủ tờ” đâu.
- Cái lớp mình chỉ được
mỗi cái học giỏi. Rồi bây giờ đứa nào cũng là công dân kiểu mẫu. Nhưng
nói thật tao thấy bọn mày nhạt như nước ốc. Chúng mày chả dám nói điều
chúng mày nghĩ là đúng. Chúng mày chả dám hỏi những điều chúng mày chưa
hiểu. Chúng mày chỉ làm theo những điều người ta muốn. Đến bao giờ chúng
mày mới làm những điều chúng mày muốn.? Nói thật, chúng mày đ… ra làm
sao.
Thế rồi chí chóe, rồi
cãi nhau, rồi cười ha hả ngả nghiêng. Chấp làm gì cái lũ ăn thịt chó, ăn
thịt chó uống rượu có tí men vào nên nói khoác, nói bậy.
Lúc ấy rồi về sau, tôi
phải “viện dẫn” những cái đáng ghét ngày xưa của nó ra để cố làm
giảm cái sự quí mến nó đang mỗi lúc một tăng lên, để cảm ơn nó vì đã …
ăn thịt chó với mình.