Thứ Hai, 8 tháng 6, 2009

CẢM TÍNH

Trong một bộ phim truyền hình. Một chàng luật sư trẻ không tên tuổi được chỉ định bào chữa cho một bị cáo bị cáo buộc là giết người. Hầu như mọi người trong phiên toàn đều biết bị cáo bởi đó là một tay giang hồ có tiếng, đã có nhiều tiền án, tiền sự và mới được mãn hạn tù trước khi vụ trọng án diễn ra vài hôm. Bị cáo đưa ra những chứng cứ ngoại phạm rất thiếu thuyết phục và hầu như ai cũng tin rằng bị cáo chính là hung thủ.
Thay vì bài bào chữa với những lời lẽ thống thiết, dài lê thê, những lời năn nỉ viện dẫn về những điểm tốt của bị cáo hòng mong sự mủi lòng của Hội đồng xét xử, chàng luật sư trẻ tuổi đã chỉ thẳng tay vào bị cáo và nói dõng dạc, đanh thép :
- Thưa các ông các bà. Đứng trước mặt chúng ta là một tên côn đồ bất hảo, một tên đã từng có gần 10 tiền án, tiền sự, một tên lưu manh đã phải bỏ gần hết đời mình trong nhà tù, giá như hắn có thể ở luôn trong đó hoặc chết đi thì tất cả chúng ta ngồi đây đều thở phảo nhẹ nhõm. Để cho hắn sống, là một vết nhơ cho cuộc sống tươi đẹp của chúng ta.
Hội đồng xét xử ngơ ngác, những người dự phiên tòa nhìn nhau, luật sự bào chữa cho nguyên đơn lắc đầu … Mắt bị cáo vằn lên những tia giận dữ, nếu không có những người cảnh sát giữ lại luật sự đã bị một quả đấm vào mặt. Xin mở ngoặc một chút để nói thêm. Về nguyên tắc nghề nghiệp không cho phép luật sư được nói những điều làm trầm trọng hơn tình trạng của bị cáo. Vậy mà…
Dừng lại một chút, nhìn xung quanh, chàng luật sư trẻ mỉm cười và nói tiếp:
- Nhưng thưa quí vị, sự căm ghét của quí vị cũng như của tôi, sự hận thù của gia đình người bị hại ngồi đây chúng như của hàng chục những nạn nhân đối với hắn không phải là căn cứ để buộc bị cáo đây phải ngồi tù. Bởi vì đó chỉ là cảm tính mà pháp luật thì đòi hỏi những chứng cớ cụ thể. Tôi xin lưu ý với cơ quan điều tra rằng bị can bị cáo không có nghĩa vụ phải chứng minh mình phạm tội mà trách nhiệm này thuộc về cơ quan điều tra. Một khi cơ quan điều tra chưa đưa ra được những bằng chứng thuyết phục về việc thân chủ của tôi phạm tội thì thân chủ của tôi phải được tuyên là vô tội. Phần bào chữa của tôi chỉ có vậy thôi
Lần này, cả khán phòng tiếp tục … ngơ ngác nhìn nhau,  riêng bị cáo thì chắc chỉ muốn nhảy cẫng lên, nếu không có mấy cảnh sát giữ lại thì hắn đã nhảy bổ đến mà hôn vị luật sư trẻ kia.
Sau khi nghị án, vị thẩm phán chủ tọa phiên tòa đã tuyên bố bị cáo không phạm tội (hay nói đúng hơn là không đủ chứng cứ để buộc tội bị cáo) và như vậy bị cáo đã được trả tự do tại phiên tòa.
Câu chuyện trên đây chỉ là một ví dụ cụ thể … ở bên Tây cho thấy tầm quan trọng của chứng cớ theo đúng kiểu “án tại hồ sơ”, Luật pháp là luật pháp”.
Ở xứ mình hình như chưa bao giờ có tiền lệ như vậy....
(Bài này sẽ viết tiếp cho đúng tiêu đề, nhưng để hồi nào rảnh đã...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét