Đầu
năm 2013, má mình đã về cõi vĩnh hằng sau 3 năm rưỡi ngày ba mình ra đi.
Năm
2009, khi ba mình ra đi, mình phải mất gần 2 năm mới ra khỏi tình trạng vật vờ,
lạng quạng như trong một màn sương mờ đục đầy những ám ảnh tồi tệ. Cùng với đó,
trạng thái bất an đã khiến những hành động, lời nói thiếu kiểm soát. Người
trong nhà thì thông cảm, nhưng người khác thì không. Nên hậu quả kéo theo là sự
lao đao trong công việc, bị kiểm điểm và hàng loạt những hệ lụy khác.
Trong
thời gian đó cũng khiến mình suy nghĩ nhiều hơn, viết hay hơn (sau này đọc lại
thấy ngạc nhiên hồi đó sao viết hay đến thế).
Má
mất đi, buồn lắm chứ. Ước gì mình có thể chết thay má.
Nhưng
lạ một điều, không như khi ba mất, mình đã nhanh chóng lấy lại cân bằng, lao
vào công việc, các mối quan hệ bạn bè anh em với một tâm thế thanh thản, thoải
mái hơn.
Lẽ
tất nhiên không phải vì mình không yêu má bằng ba. Nhưng hình như đã có cách
nghĩ khác.
Sinh
tử là chuyện không tránh khỏi, huống chi các cụ đã vượt quá ngưỡng Thượng
Thượng Thọ
Dù
có muốn, ta cũng không thể đi thay các cụ được.
Vậy
thì khi các cụ còn sống, ta hãy làm tất cả những gì cho các cụ bằng tất cả sự
hiếu lễ, kính yêu, cho các cụ được hưởng tất cả những gì mà các cụ xứng đáng
được hưởng, làm cho các cụ luôn tự hào về ta như chính chúng ta đã từng tự hào
vì các cụ.
Và
khi chúng ta sống, hãy sống tiếp cuộc đời của các cụ, nhìn tiếp cuộc sống này
cho các cụ, làm tiếp những điều mà các cụ đã tâm huyết, đã trăn trở, đã đam mê …
Ở
trên trời cao,ba mẹ chúng ta không muốn chúng ta khổ, không muốn chúng ta buồn,
không muốn chúng ta sống cô độc …
Vậy
thì sao chúng ta không để cho các cụ thấy con cháu các cụ đang sống an lành,
đang bước đi mạnh mẽ với một tâm thế vững vàng, sẵn sàng đối diện với khó khăn
thách thức
Dẫu
còn nhiều thứ trong cuộc sống khiến ta chạnh lòng, khiến ta xót xa, đau đớn… Nhưng
dù sao thì hãy sống tốt vì Ba mẹ ta đã mong ta như vậy.