Cách nay mấy năm xem một bộ phim miền Bắc đóng, có cảnh một bà cụ già nhà cửa đàng hoàng, con cái làm ăn khá thành đạt nhưng bận bịu làm ăn buôn bán quá, nhất là dịp gần Tết. Đến giờ cơm trưa, chúng sai người mang cơm hộp về cho bà mẹ, suốt ngày ngồi ngoài bậc thềm nhà cầm cái quạt giấy phe phẩy.
Gần Tết, bà cụ ấy đã đến chùa để xin chữ về treo trong nhà đúng theo truyền thống. Bà đến gặp một ông đồ già “bày mực tàu giấy đỏ…” chắc cũng là ông đồ quen biết lâu nay. Ông đồ nheo mắt cười hỏi: “thế năm nay bà định xin chữ gì đây?”. Bà cụ thần người ra hồi lâu trước các chữ “Phúc” “Đức”, “tâm” … ông đang bày trước mặt. Hồi lâu bà mới nói: “. Hồi còn trẻ mong được chữ Phúc để cho con cháu đầy đàn, gia đình ấm cúng. Còn bây giờ nếu xin chữ Phúc thì e không thật cho lắm, bởi con cháu thì nhiều nhưng đã chắc gì là Phúc. Xin chữ Đức, chữ Tâm, chẳng hóa ra mình lâu nay thiếu Tâm, thiếu Đức nên đành phải xin… Thật khó quá ông ạ”. Ông cụ đồ vuốt râu cười khà, lấy tờ giấy điều viết một chữ lên đó rồi đưa cho bà cụ: “ Tôi biếu bà chữ Nhẫn. Chữ Nhẫn này ở phía dưới là chữ Tâm (là quả tim), ở trên có chữ Đao (là con dao). Con dao kề lên trên quả tim nhưng vẫn phải chịu đựng bà ạ”. Bà cụ đón tờ giấy điều có chữ Nhẫn mà mắt rưng rưng…
Đã lâu rồi, việc xin chữ không còn là lệ, ở miền Nam càng không có lệ xin chữ đầu năm. Nhưng câu chuyện bà già đi xin chữ vẫn lặng lẽ theo mình. Đúng là đi xin chữ Tâm chữ Đức về treo trên tường nhà cứ ngỡ rằng người ta đến nhà thấy mình là người có Tâm có Đức. Biết đâu rằng người hiểu biết người ta đang cười khẩy rằng “nhà này đang thiếu Tâm, thiếu Đức nên phải kiếm cái mà treo lên theo lý thuyết Người ta chỉ cần cái mà người ta thiếu thôi mà”. Chao ôi, trên đời bao nhiêu kẻ nhố nhăng, tiểu nhân, chỉ rình chực chờ là đâm dao sau lưng người khác nhưng lúc nào cũng ông ổng bài hát “sống trong đời sống cần có một tấm lòng”
Đành dành cho mình một chữ Nhẫn để mà chịu đựng, chịu không nổi thì “bùng”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét