Cuộc điện thoại với những câu vu vơ, nghĩa đen nghĩa bóng lẫn lộn, ngỡ như vô thưởng vô phạt sáng nay không ngờ lại có ý nghĩa với cô như thế. Bỗng dưng cô lại nhận ra mình, ở một góc khác, chợt cảm thấy những gì vừa trải qua, những gì đã làm cô như biến thành một kẻ nanh độc, đay nghiến hoặc luôn ở tư thế gườm gườm, xù lông, nhe nanh canh chừng đối thủ … tiêu biến đâu mất
***
Đã lâu họ không gặp nhau…
Nhưng cô biết hầu hết những điều về anh và biết anh cũng như thế…
Cô không gặp anh bởi rất nhiều lý do. Nhưng có lẽ cái lý do lớn nhất, khó nói nhất là cô không muốn anh nhìn thấy mình trong một bộ dạng “xuống cấp” thế này. Mà quả là cô đang ở trong những tháng ngày “khó ở” dù bên ngoài vẫn “thơn thớt nói cười”…
***
Phải mất hơn một năm sau ngày ba cô qua đời, cô mới dần dần lấy lại được sức sống để có thể làm việc bình thường. Đôi khi nghĩ lại, cô cũng không ngờ sức ảnh hưởng của ông đối với mình lớn như thế. Cô đi làm, cô nói năng, cô suy nghĩ … hầu như trong một màn sương mờ đục, lạng quạng, vật vờ …
Sau khi gần thoát được màn sương ấy, cô lại rơi vào một chuyện tai nạn nghề nghiệp khiến trái tim mình như bị bóp nghẹt. Từ lâu, cô vốn bàng quan với những chuyện thi đua, khen thưởng, chuỵện lên chức lên quyền, đã tự dặn mình tránh xa khỏi những thứ xanh đỏ nhố nhăng, chỉ chuyên tâm vào lo cho gia đình và làm tròn chức trách ở cơ quan. Cô đã cảm thấy mình thật sung sướng khi sáng sáng cùng chồng đi đánh cầu lông, thích những buổi cuối tuần cùng đám bạn bè “buôn dưa lê” đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thích gì làm nấy.
Rồi xảy ra chuyện. Người ta bắt cô kiểm điểm vì những chuyện ất ơ, vì những suy nghĩ ất ơ vì những dòng nhật ký trên mạng mà cô luôn theo kiểu nghĩ gì viết nấy.
Cô đau về chuyện bị kiểm điểm thì ít …
Đau chuyện đời, chuyện người… qua chuyện kiểm điểm nhiều hơn…
Cô căng đầu óc ra để đối phó. Cô vận hết khả năng hoạt ngôn của mình ra để viết kiểm điểm, để trả lời những câu cật vấn mà đa số chúng là những trò rẻ tiền chỉ dọa nạt được những kẻ yếu bóng vía. Rồi cô hả hê khi thấy không những họ không làm gì được mình mà còn bị mình “trả đòn”. Cú “trả đòn” đã đẩy một tên vốn trước đây là anh em nay thành đối phương, gặp nhau không thèm chào, khiến cho cô thấy mình “hoành tráng” hẳn lên, thấy mình đứng lên trên đám đông để nhìn thấy đám đông lúc nhúc (dù hồi trước chính cô cũng ở ngay trong đám đông ấy), thấy mình “chiến thắng” một cách ngoạn mục. Hơn bao giờ hết cô tin ở trí tuệ của mình và tin mình đã chiến thắng là hoàn toàn xứng đáng.
Cô có bà chị ruột, do điều kiện hoàn cảnh không đi học đến nơi đến chốn, lo lấy chồng nuôi con rồi kinh doanh buôn bán. Cuộc sống xô bồ, thân cô thế cô xa gia đình đã biến chị cô thành một mụ nạ dòng nanh độc, không ai dám dây vào. Người khác coi chuyện trình độ thấp kém là cái xấu cần che đậy, lấp liếm thì chị cô lại coi đó như một thứ vũ khí lợi hại để ăn vạ đối với bất cứ ai. Nếu điều gì đó là tích cực thì chị cô bảo “cái đứa tôi là kẻ vô học mà còn xử sự được như thế nữa là…”. Còn nếu là chuyện gì tệ hại thì chị lại bảo: “tao dốt tao cứ làm thế đấy, chúng mày cứ thử động vào bà xem, bà cho chúng mày biết tay”. Đôi lúc cô thấy mình có lẽ cũng nên sử dụng “chiêu bài” của bà chị để đối phó với những kẻ tiểu nhân “giết người không dao” này.
Cuối cùng thì dường như những người mưu toan hại cô cũng đã nhận ra sự kém khôn ngoan khi xử sự với cô, dồn ép cô đến bước phải vùng lên trả đòn quyết liệt như thế. Sau khi hùng hổ bắt cô làm kiểm điểm và kiểm điểm thì họ đã chả hề đả động gì đến chuyện này nữa. Hoặc giả họ đã gặp được “thứ dữ” là cô, không ngờ đã bị cô “phản đòn” khó đỡ. Hoặc giả họ chỉ cần dọa cô một trận cho cô nhớ đời như dứ dứ một cái roi để cho cô sợ bớt đi chứ thực tình họ cũng thấy rằng những việc cô làm, chả đáng phải chịu một mức án kỷ luật. Hơn nữa, cô mà chịu kỷ luật thì chẳng qua cũng là “thằng” đầu trọc, có cái gì mà cách chức với hạ cấp, trong khi cơ quan cô thì nguy cơ tụt hạng đã hiển hiện trước mắt. Đập chuột, vỡ lọ thì rõ là không khôn ngoan rồi. Cô cũng có tiếng là kẻ hoạt ngôn, ăn nói chữ nghĩa khá, không dễ gì bắt nạt, ép quá, cô hóa khùng mà lu loa lên thì cũng “xấu mặt chủ nhà”.
Chẳng khó khăn gì để cả cô và họ cùng nhận ra rằng trò chơi phải kết thúc, bên dọa dẫm và bên “nổi khùng” mỗi bên đều đạt được một phần hai mục đích và có lẽ đều tự an ủi và bằng lòng với một nửa mục đích đó.
***
Má cô vào bệnh viện, cô phải ở nhiều đêm trong đó với bà.
Người ta bảo: đã bước chân qua cổng bệnh viện thì chẳng còn muốn bon chen làm gì nữa.
Ừ cũng phải. Những ông cụ bà cụ 70, 80 tuổi giờ đây nhìn cô đi lại thoăn thoắt với ánh mắt nuối tiếc đến tội nghiệp. Những bi hài kịch chuyện đời, chuyện người cứ hồn nhiên phơi bày cả trong bệnh viện. Vào bệnh viện má cô được cảm thấy sung sướng, tự hào ra mặt vì được các cụ khác khen: “bà có phước quá, có cô con gái giỏi dang chăm sóc đêm ngày. Đó, cần chi phải đẻ cho nhiều con đến lúc ốm đau chúng tị nạnh nhau, bỏ mặc mẹ cha ”
Một cô bạn học trên cô tình cờ hiện là bác sĩ điều trị cho má cô, khi ở lại trực đêm đã cùng với cô nói chuyện tâm tình cả đêm, câu chuyện nhắc đến anh như là một người quen biết cũ.
Sáng ra cô gọi cho anh, lâu rồi không gặp nên nghĩ sẽ có nhiều chuyện muốn nói.
Nhưng khi ở đầu bên kia cất tiếng “ anh nghe đây, em” …cô lại cảm thấy lúng túng. Câu chuyện của cả hai nhạt toẹt, toàn những thứ vu vơ, hỏi thăm nhau như chỉ là hỏi thăm bè bạn bình thường, hết sức bình thường.
Thế nhưng sau cuộc trò chuyện ấy cô chợt cảm thấy lòng mình chùng xuống.
***
Đã có thời, dù cho ở trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất họ cũng nghĩ sẽ không thể nào xa nhau được…
Rồi đến khi cơn ác mộng đó xảy ra, nhiều năm sau cả hai vẫn ngơ ngác chung một câu hỏi không có lời giải thích nào trọn vẹn nên đành đổ cho duyên số…
Cô ngại không muốn gặp nhiều dù trong lòng rất muốn, lý giải rằng “không muốn vợ anh ghen tuông” nhưng thực tâm cứ mỗi lần gặp anh là mỗi lần cô cảm thấy một nỗi day dứt, một món nợ mà suốt đời này cô không trả nổi. Mâu thuẫn lại là ở chỗ dù day dứt như thế nhưng mỗi khi gặp anh, cô lại muốn anh nhìn thấy ở cô một hình ảnh rỡ ràng, viên mãn, đầy tự tin như anh đã từng nhìn thấy hồi cả hai còn trẻ và cũng là mong muốn của anh mãi mãi về sau. Cô biết nếu cô tỏ ra buồn bã, chán chường thì người buồn hơn cả có lẽ sẽ là anh, dù cho trong cuộc đời mình anh gặp nhiều thứ còn tệ hại hơn cô gấp nghìn lần.
Cô nhớ, ngày trước có lần tự tay cô viết thư pháp tặng anh một chữ “Nhẫn” với lời giải thích ý nghĩa theo kiểu chiết tự: “Chữ nhẫn gồm có chữ tâm là quả tim ở dưới, chữ đao là con dao ở trên. Nghĩa là con dao kề lên trên trái tim mà vẫn phải chịu đựng đó.”
“Hãy biết nhẫn nại và chịu đựng”, là thông điệp cô dành cho anh, cũng là để cho cô vợi đi những day dứt, những lo lắng của cô mỗi khi nghĩ tới anh.
Rồi bỗng dưng cô nhận ra cái chữ “Nhẫn” cô tặng anh hôm nào lẽ ra nên để cho chính cô. Cái thứ mà cô coi như là cuộc chiến mà mình đã chiến thắng ấy hóa ra lại trở nên vô nghĩa. Cứ như sau cuộc chiến, chàng dũng sĩ còn lại một mình đứng lên nhìn lại những xác chết ngổn ngang của cả hai bên, những ngọn giáo, khiên gãy vỡ, xác những chiến binh ngổn ngang, máu chảy tràn lan…khiến chiến thắng của chàng chả còn ý nghĩa gì nữa. Giống như thể cả hai bên húc đầu vào nhau để rồi cùng ngã ngửa ra, tay ôm lấy trán xuýt xoa, rồi cùng nhìn nhau ngỡ ngàng: “mắc mớ gì mà mình phải húc đầu vào nó nhỉ?”
Những gì xảy ra vừa qua chẳng qua cũng là một cuộc chiến huynh đệ tương tàn cho những thứ phù du chả ai cần dùng đến đó sao?
Cái mà cô tự cho mình chiến thắng, lấy đi của cô biết bao sức lực rút cục chỉ mang thêm những nỗi bận tâm, ám ảnh cô bằng những chiêu trò đối phó, dẫu có thuyết phục cô rằng nếu cô không làm thế thì sẽ bị nọ bị kia, rằng phải cho bọn họ biết tay, phải cho họ biết cô là ai, phải cho họ “gục ngã” dưới nụ cười ngạo nghễ của cô rốt cục để làm gì nhỉ?
Cô chợt sáng ra, bắt đầu nhìn lại. Ờ, đã không coi những thứ chức quyền tiền bạc là cái quái gì thì hà tất phải “nhảy nhót”, ông ổng lên rằng thế nọ, rằng thế kia. Cứ như thể một cô nàng luôn miệng bảo rằng “Tôi không yêu anh, không yêu anh đâu”, cứ nói mãi thì ai cũng biết là cô yêu anh ấy gần chết. Hừm
Thật may cô không nói gì với anh, cũng không hề hẹn gặp nhau dù đã mấy năm rồi từ cuộc gặp gần nhất. Nếu gặp nhau không biết cô sẽ nói gì với anh.
Bỗng dưng trong lòng cô trào lên một mong muốn, giản đơn thôi, ước gì được đặt bàn tay bé nhỏ của mình trong bàn tay to lớn của anh…
***
Giờ thì họ đang ngồi bên nhau ở một góc bệnh viện. Cái góc nhỏ ấy hầu như ít người biết vì nó khá khuất và gần khu hành chính của bệnh viện nên hầu như không người qua lại. Khi Quang đến thăm mẹ Trâm, tôi đã chỉ cho họ chỗ ấy.
Đứng ở phòng làm việc tầng ba nhìn xuống thấy Trâm búi tóc cao để lộ cái gáy trắng nõn như con gái. Bên trái cô là Quang, một người đàn ông cao to, gồ ghề. Tuy cả hai quay lưng về phía tôi nhưng Quang thường hay quay ngang về phía người phụ nữ nên tôi thấy gương mặt anh dạo này xuất hiện khá nhiều nếp nhăn.
Không giấu lòng mình, hồi học cùng lớp, chính tôi cũng đã từng có thời yêu Quang nhưng không được anh đáp lại. Sau này là bạn thân, Quang đã kể hết cho tôi bi kịch tình yêu của mình.
Hai người nói chuyện với một vẻ nhẹ nhàng, khá thoải mái như không có gì cần che đậy. Gương mặt người đàn ông như giãn ra sau mỗi nụ cười.
Hình như Trâm nói một câu gì đó và tôi thấy Quang líu ríu xòe tay phải của mình ra. Trâm đặt bàn tay trái của mình lên tay anh và cả hai đan bàn tay vào với nhau. Trong cái nắm tay ấy tôi nhận ra sự chân thành, tin cậy, không hề là một chút tình cảm gượng ép, cũng không hề là sự lãng mạn theo kiểu của những người đàn ông đàn bà đến tuổi “hồi xuân” chợt bùng lên rồi vụt tắt…
Chiều cuối thu. Cơn mưa nhỏ mỏng manh mấy hôm nay như muốn vớt vát, níu giữ lại những ngày lãng mạn cuối cùng của mùa cũng đã ngừng hẳn. Một vạt nắng hanh hao hửng lên gần phía góc họ ngồi. Dưới tán lá bàng, vài đốm nắng tinh nghịch nhảy nhót và trùng hợp làm sao, đúng vào ngay đôi bàn tay đang đan vào nhau.
Nắng cuối thu thật lạ