Hôm qua có anh bạn rủ đi nhậu RTC với bạn của anh ấy. Mới gặp thì lẽ tất nhiên là phải giới thiệu. Thôi thì chức vụ quyền hạn, học hàm học vị …đúng sai, sai đúng loạn cả lên, cũng chả buồn cãi vì nó chả là cái gì mà phải cãi. Tiến sĩ, giáo sư, giám đốc … thì cũng ngồi đó mà “mần” thịt chó, quấn lá mơ (thối inh) chấm mắm tôm chứ là cái gì đâu mà phải giới thiệu này nọ, phải cãi này nọ cho nó rách việc ra . He He
Dưng mà rồi nói chuyện mình tự nhiên nghĩ ra một chuyện: Từ khi tốt nghiệp ĐH ra trường đến nay, đi vài ba cơ quan chưa bao giờ phải tốn một tờ giấy viết đơn xin việc trong khi đã từng viết đơn xin …nghỉ việc vì chán quá.
Trong câu chuyện linh tinh, biết anh bạn của anh bạn là nhà thơ, biết mình cũng đã từng tậm toẹ làm thơ, anh liền bảo mình đọc anh nghe mấy bài thơ của mình. Thế là phải lấy cớ văn vẹo ngay: anh ơi, đang ăn thịt chó mà, sao lại đọc thơ ở cái chỗ này (thực ra thì thơ mình được như thịt chó thì cũng là quá hay).
Lại nói sang chuyện sáng tác văn thơ, bờ lốc bờ leo. - Ối anh ơi em dạo này tụt hết nó cả cảm hứng rồi. Không thể nào nghĩ ra cái gì mà viết nữa. (Thực ra cũng có viết nhưng mà viết chưa xong thì lại …bỏ vào sọt rác.)
- Có phải tại chuyện kiểm điểm không.
- Ồ không. Em nghĩ nguyên nhân nó là thế này: Một là tại em hiện giờ đang quá sướng, những gì cần có thì đã có, những gì cần ở người thân thì cũng đã có (ý nói là tình và tiền ấy mà), sống thoải mái , tự do tự tại, không phải lo lắng cái gì cho nó mệt đầu óc ra. Sướng nhưng cũng chưa đến mức sướng quá hóa rồ. Hai là giờ cũng hơi bận bận tý, là lo la ré hai ông nhóc, một ông lớp 12 và 1 ông lớp 10, lo cho bà già tuổi cao chỉ chực chờ vào viện, lo cho đức ông chồng suốt ngày đi công tác bận đủ thứ công việc (cái máy làm tiền của mình mà)…. Thứ 3 nữa có liên quan tí tí đến chuyện kiểm điểm mà anh vừa nói nhưng không phải bị kiểm điểm dẫn đến buồn chán mà chính qua kiểm điểm mình lại thấy mình “đầu gấu” hơn, hiếu thắng hơn. Còn một lô nguyên nhân nữa nhưng 3 cái ấy là chính, 3 cái ấy là kẻ thù của thi ca thì anh bảo em còn hứng đâu nữa mà thơ với thẩn.
Anh bạn của anh bạn và anh bạn gật gù bảo:
- Ừ cô mày nói như rứa chứng tỏ cô mày nhận thức rất đúng đấy, dao này tiến bộ hơn hẳn. Con bé này nó đã vượt được lên nhiều cái đầu óc của nó .(chả biết đúng sai kiểu gì, thì cứ đụng đâu nói đấy ấy mà)
Lại chuyện linh tinh về tổ chức tổ cheo, tách nhập, nhập tách . Hiện đại như ở bên Nga , lạc hậu như ở bên Lào, người ta cũng cứ nhập vào tách ra ấy mà, hơi đâu mà bàn. Mà họ có hỏi han gì đâu mà bàn với bạc. Kệ cha nó. Trước giờ cái đơn xin việc cũng không có thì ở đâu mà chả được. Dưng mà ông anh nói câu nghe có lý dễ sợ:
- Cách làm của chúng nó (chả biết chúng nó là ai) là chỉ nhìn sự vật theo một mặt phẳng mà thôi, chỉ nhìn trá đất là hình vuông. Phải có đôi mắt của con chim ưng nó nhìn từ trên cao xuống thì mới thấy được khổng gian đa chiều, lồi lõm, thấy trái đất hình cầu …
Ờ nhớ lại trong một entry nào đó của mình đã từng viết: Hồi trước giờ cùng đứng trong đám đông, hãnh diện vì được cùng đứng, cùng làm như mọi người, bây giờ đứng tách hẳn ra khỏi đám đông, nhìn lại thấy đám đông giờ nó lố nhố, nhung nhúc, bốc đủ thứ mùi …
Đi nhậu RTC ngẫm được bao nhiều điều hay ho. Thấy mình phục mình quá đi mất (lại lấy đuôi ra ngửi rồi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét