Đi Sài Gòn công tác, tranh thủ “quả” cuối tuần (suy nghĩ chắc mọi người được nghỉ) để gặp bạn bè, anh em, bà con. Cuối cùng bị “bể show” gần hết. Con Cún thì đi ra Bắc lo việc đại sự cho chồng, hai ông anh, ông thì đi làm, ông thì đi xuống Cần Thơ, bọn bạn hồi phổ thông hẹn hò cố mạng, đến lúc ta vào thì “thuê bao quí khách vừa gọi…”. Nhưng không sao, bể “show” này thì có “show”khác và nhờ vậy ta khám phá bao nhiều điều từ bạn, từ ta, từ cuộc sống.
Ta mong bạn có được chút rảnh rang cuối tuần để vi vu lên Bình Phước nhưng bạn bận. Bạn nói như thanh minh nhưng ta cảm thấy (chắc chỉ mình ta cảm thấy) như có gì trách móc: “Tên này nghĩ mình rảnh rỗi lắm à?. Tên này phải biết, chỉ cần bằng một phần 10 chúng nó thôi thì mình đã phải làm việc cật lực gấp 10 lần chúng nó”. Tất nhiên ta hiểu và vô cùng thông cảm với bạn. Cuộc sống ở Sài Gòn đâu có giản đơn, đủng đỉnh “thích thì làm” như cuộc sống của ta…Bạn ví mình như người đạp xe lên dốc, nếu ngừng đạp cũng có nghĩa là tuột dốcMay mắn cho ta khi đang chả biết làm gì thì kiếm được một “nàng xe ôm bất đắc dĩ” sẵn sàng dành cho ta cả một ngày để hai đứa cùng vi vu khắp Sài Gòn. Nàng nhất định “hành hạ, tra tấn” ta, đòi làm “một cuộc cách mạng nhung” để thay đổi thói ăn mặc xuề xòa, vụng về bẩm sinh của ta bằng cách “lôi xềnh xệch” ta đến những cửa hàng thời trang thượng thặng. Ở đó ta “mắt tròn, mắt dẹt” nhìn nàng rút ra những đồng tiền mệnh giá to đùng với một vẻ thản nhiên như ta mua bó rau ngoài chợ. Buổi chiều, hai đứa cùng mấy đứa bạn khác đến nhà con bạn cùng khóa để khen nhà mới của nó, và để chê bà chủ nhà (trước mặt chồng nó) không thương tiếc khiến chủ nhà chỉ biết chửi đổng mà không dám “tiễn khách”.
Ngủ tại nhà bạn, căn nhà thênh thang thiếu bóng dáng một người đàn ông trụ cột, ta hiểu hơn những hẫng hụt của một góa phụ và chỉ biết khuyên bạn “hãy sống cho mình” (chứ không phải sống vì mình)
Khi lên máy bay trở về ta thấy mình còn nợ bạn những lời cảm ơn không thể nói (bởi vì nếu ta nói ra điều đó có lẽ bạn sẽ hiểu khác đi)
Ta cám ơn bạn không chỉ vì những bộ quần áo đắt tiền mà bạn đã mua tặng, không chỉ vì những bữa ăn đắt tiền mà bạn đã thanh toán… mà còn bởi vì bạn đã cho ta những bài học từ cuộc sống của chính bạn (điều này có lẽ bạn cũng không nghĩ rằng nó có thể gây ấn tượng với ta sâu đến thế. Ta thấy bạn (có lẽ không chỉ mình ta thấy bạn) giờ tiêu tiền thoải mái, mở mồm là nỏi đến tiền tỷ, nhưng có mấy ai được như ta nghe bạn kể về cái mái tôn lỗ chỗ trong căn chòi nhỏ nơi vợ chồng bạn khi mới cưới đêm đêm nhìn trời và hỏi nhau “liệu đến bao giờ mình có một mái nhà không dột nát?”. Ta tự hỏi và tự trả lời: “Không. Không. Chắc chắn là ta không bao giờ có thể chịu bó mình chui rúc trong những căn chòi như thế cho dù ngày sau có thể như bạn bây giờ.” Cuộc sống của ta dù không là nhung lụa bạc vàng nhưng luôn được trải thảm, luôn được bao bọc và có thể nói là thuận lợi. Bởi vậy ta sống nhởn nhơ, sung sướng, quen được yêu thương chiều chuộng nên cũng sẽ không thể chịu khó lăn lưng ra để “cày bừa” như bạn và giờ đây đang bằng lòng với chính mình. Như người đã no nê không phải nuốt nước bọt trước mâm cơm của người khác, ta chưa hề cố gắng, chưa hề có khái niệm về sự nỗ lực, ta không có những khát khao, những quyết tâm để đạt được cái này, cái nọ bởi mọi thứ hầu như đã được “lập trình” rồi mà. Tất nhiên, vì vậy ta chưa hề nếm trải vị đắng của thất bại và cũng không tự hào, hãnh diện với thành công (ờ mà ta có thành công không nhỉ). Đã vậy, ta lại chảnh chọt tự phong cho mình “sự thượng đẳng” để sẵn sàng nhìn người khác bằng nửa con mắt (điều này không phải ai cũng biết bởi ai ai cũng thấy ta rất vui vẻ dễ gần).
Cảm ơn bạn đã cho ta hiểu thêm mỗi chúng ta đều có những cuộc đời riêng, những ngả đường riêng, những hạnh phúc và bất hạnh riêng không ai có thể sẻ chia cho ai. Cảm ơn bạn đã cho ta hiểu rằng ta được quí mến thế nào, và điều này chính là niềm tự hào của ta đó bạn. Ta vui khi đã đem lại cho bạn những tiếng cười đùa, những ký ức vụn vặt, những câu chuyện không đầu không cuối ...Ta vui khi được bạn chăm sóc, mắng mỏ và được mắng mỏ lại bạn một cách đầy yêu thương…
Hình như ông Trời cũng phú cho ta cái khả năng diễn đạt được suy nghĩ của mình một cách tương đối …tốt , nên ta đã sử dụng nó để nói lời cảm ơn chân thành với bạn, với các bạn…