Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010

ĐIỂN HÌNH TIÊN TIẾN

Cơ quan có mấy người được công nhận là công chức tiêu biểu, điển hình tiên tiến. Ai công nhận? dựa trên cơ sở nào để công nhận? Ai phản đối? dưa trên cái gì để phản đối?,  cái đấy có vẻ thuộc phạm trù …”trừu tượng” nên chả ai bày tỏ quan điểm rõ ràng công khai gì, cứ có giấy triệu tập của lãnh đạo rằng ngày ấy,  giờ ấy… đến dự Hội nghị điển hình tiên tiến thì đi đến đúng giờ để ngồi hội trường máy lạnh, để …đọc báo và buôn dưa lê.... Nói tóm lại anh A, chị B là những điển hình tiên tiến như thế nào, cần phải học tập ở họ cái gì, họ có xứng đáng không, có còn ai xứng đáng hơn họ không …hình như chả được ai quan tâm. Ôi dào, thời buổi bây giờ còn bao nhiêu là chuyện đáng lo, hơi đâu mà quan tâm những chuyện của thiên hạ. Với lại bao nhiêu điển hình, là “người đương thời” hẳn hoi mà còn bị te  tua xơ xác mướp nữa là mấy cái “điển hình phọt phẹt” cấp …cơ quan. Ai cũng hiểu nên chả có đứa ngu nào ganh tị rằng anh ấy (chị ấy) được mà sao tui không được. Có người tỏ ra khôn ngoan, hiểu đời thì bảo, mình thế nào cứ thế nấy, không việc gì mà phải đưa lên cho người ta “nâng lên với đặt xuống”, vặn vẹo đủ thứ mà chắc gì những người nâng lên hạ xuống ấy lại hơn mình, rồi lại phải viết báo cáo báo chồn, nặn óc để kể ra vô khối thứ gọi là thành tích với những lời lẽ rập khuôn nghe hoài phát chán …     
Những cái trên đây chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn hơn rắc rối hơn sẽ sớm đến với những điển hình tiêu biểu này. Bởi vì thà không là “tiêu biểu” thì không sao nhưng đã lỡ mà dính vào 2 chữ “tiêu biểu” thì anh sẽ trở thành mục tiêu đàm tiếu của đủ thứ miệng lưỡi thế gian; từ giờ trở đi anh sẽ bị “dội bom” từ hàng núi công việc mà cái chữ “tiêu biểu” không cho phép anh thoái thác;  là từ giờ trở đi anh đừng hòng  có được những phút giây thư giãn để nhâm nhi cùng bạn bè  tách cà phê sáng nên đến cơ quan chậm hơn vài phút đồng hồ; là anh sẽ đừng hòng dám bộc lộ cái cảm xúc tức giận của anh mỗi khi bị đám ranh con sai phái hoặc các sếp la mắng cho cái lỗi có khi không là của mình; là anh sẽ không có dịp hoặc không thể thanh minh, thanh nga gì với ai về những điều mà thiên hạ đồn thổi về mình đôi khi rất vô lý…; từ giờ trở đi anh phải học cách để tránh mẫn cảm với những ánh mắt và cái nhìn soi mói, những câu nói đầy hàm ý,     
Nói cho cùng, chỉ tội nghiệp cho những “điển hình tiêu biểu”. Mà có khi chính họ cũng biết và đâu muốn trở thành tiêu biểu để phải nghiến răng chịu đựng những điều do cái tiêu biểu ấy đem lại. Lợi lộc đâu chả thấy… 
Quả thật, công bằng mà nói, so với mình thì anh A, chị B tiêu biểu ấy xứng đáng gấp 10 lần.
Nhưng mà tội nghiệp…
Bởi vạy, dù có gặp ác mộng đi nữa nhưng chưa bao giờ mình dám nghĩ sẽ được là ... "tiêu biểu"

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2010

NHÂN CÁCH NGƯỜI ĐIÊN

Hình như sáng nào cũng thấy hắn. Hắn lang thang đi từ phía sông Hàn xuôi xuống đường Lê Duẩn. Hắn, tóc dài, quần áo cũ kỹ nhưng sạch và không rách rưới.  Dáng đi nhanh, nhưng không có cái vẻ tất tưởi vội vã, cũng chẳng như người nhàn tản hay người đi bộ tập thể dụng mỗi sáng. Hắn bước đi, mắt không nhìn ai, không cúi mặt, cũng chẳng ngẩng đầu. Mặt hắn góc cạnh, sống mũi cao, nếu nước da không quá đen đủi thì có thể coi không đến nỗi nào, thậm chí hơn khối anh trung niên thời nay.  
Thật ra không mấy khó khăn lắm để nhận ra hắn là một người bị bệnh tâm thần. Một lần, lúc đang chờ đón Bống tan học, mình thấy hắn ngồi trên vỉa hè chỉ chỏ ngón tay như đang viết gì đó vào không trung. Thấy mình nhìn chăm chú, Cô bán bánh tráng nướng vỉa hè chép miệng: "thằng ấy tội lắm. Đi bộ đội về rồi không biết sao mà bị điên. Điên rứa chớ nhưng không có quậy ai hết. Sáng nào nó cũng lại chỗ con chị nó bán cà phê trước bệnh viện lấy 5000 đồng  ăn sáng rồi đi cả ngày, tối mới về"
Hôm nọ đi ăn sáng với Bống thì thấy hắn cũng ngồi ăn bún bàn bên cạnh. Hắn ăn uống từ tốn, bình thản như tất cả những người bình thường khác. Ăn xong, hắn đi lại chỗ bà bán hàng đưa ra 5000 đồng để trả. Bà bán hàng nói:
- Thôi hôm nay không phải trả tiền đâu. Mày cầm lấy đi. Hồi nãy có ông khách ổng trả luôn cho mày rồi.
Hắn cau mày, trợn mắt (lúc ấy thấy hắn cũng hơi dữ dằn) và ...nạt bà bán bún:
- Ai trả? mắc chi bà để họ trả cho tui. Tui có quen biết chi họ mà họ trả cho tui?. Tui ăn tui trả tiền chớ tui không có đi xin của ai hết.
Nói xong, hắn ném 5000 đồng tiền xu vào cái bát trước mặt bà bán hàng rồi quay đi, vẻ mặt hầm hầm...
Bà bán bún cười nói như phân bua:
- Cái thằng ni kỳ thiệt, điên điên khùng khùng vậy chớ sòng phằng dễ sợ. Không bao giờ nó nhận của ai cái gì. Tội thiệt...
 Sáng nào gặp hắn lại cũng nhớ chuyện ở quán bún. Ờ, chỉ có thằng điên mới không nhận đồ người ta cho. Chớ người thường thì người ta không cho phải làm sao gợi ý này nọ để họ cho, người ta cho ít thì chảnh chọt đòi hỏi cho nhiều hơn. Có tí tiền là sẵn sàng bán rẻ đi nhân cách.
Đôi lúc thấy cái anh chàng điên kia lại giàu nhân cách hơn cả. vì vậy không dám gọi hắn là thằng điên mà gọi là "người điên" . Có thể hắn điên mà hắn "người" hơn rất nhiều người không điên. Kể cả mình