Sinh nhật mẹ Bống. Mẹ rủ Bống và bà: “Hôm nay cả nhà mình đừng ăn cơm nhà nữa mà đi kéo ghế đi”. Bống ngơ ngác hỏi: “đi kéo ghế là gì hả mẹ?”
Bà không đi, hai mẹ con rủ nhau đi ăn phở. Mẹ ngồi ăn và kể cho Bống về chuyện đi kéo ghế.
Hồi còn ở Hà Nội, khoảng đầu những năm 70 thế kỷ trước, (khi ấy mẹ chừng 5,6 tuổi) chiến tranh ác liệt lắm, cuộc sống thiếu thốn trăm bề. Thế nhưng ông bà vẫn có lệ, hễ đến sinh nhật của một người trong gia đình là cả nhà lại rủ nhau “đi kéo ghế”. Đi kéo ghế là cách nói vui của ông bà để chỉ việc cùng nhau đi đến cửa hàng ăn uống mậu dịch để ăn phở. Mẹ nhớ hồi ấy, ở ngay góc ngã tư gần chợ Hàng Da, Hà Nội có một cửa hàng ăn uống. Thời bao cấp, lại chiến tranh, ở nhà chả mấy khi được ăn thịt, cá nên mỗi khi được “đi kéo ghế” là mừng lắm, ăn cái gì cũng ngon. Kể lại hơi buồn cười, chứ hồi ấy tiếng là đi ăn phở cửa hàng nhưng bao giờ bà ngoại cũng mang theo một cặp lồng đựng …cơm nguội để tận dụng cái nước phở còn thừa sau khi đã ăn hết bánh phở và thịt. Mẹ nhớ như in cái cảm giác vui sướng háo hức khi thấy bà ngoại bê bát phở nóng hổi nghi ngút khói từ trong quầy hàng ra. Mẹ sung sướng, mắt sáng lên khi nhìn vào cái váng mỡ vàng vàng trên bát phở, rồi lại nhắm mắt hít hà cái mùi thịt quyện với mùi hoa hồi thảo quả thơm lừng. Thấy mẹ ăn ngon lành, ông bà ngoại sẻ thêm phở vào bát cho mẹ, chỉ chừa chút nước để ăn với cơm nguội mang theo.
Bát phở hôm nay ăn cùng với Bống, nghĩ lại chuyện xưa vừa ăn vừa buồn, thấy nước phở sao mà đăng đắng. Từ khi rời Hà Nội vào Đà Nẵng, cả nhà không còn cái lệ “đi kéo ghế” như trước, cũng không ai nhắc đến 3 chữ “đi kéo ghế” để gợi nhớ lại chuyện xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét