Sếp là người của công việc. Lẽ dĩ nhiên là như thế, bắt buộc phải là như thế, không thể khác được. Cho nên lúc nào cũng thấy sếp luôn trong trạng thái đăm chiêu, suy nghĩ, tư lự, hoặc đang xách cặp chạy té sấp té ngửa như con lật đật. Sếp nắm rõ mọi ngõ ngách, nguồn cơn của cả cái cơ quan này, biết tiếng ho phát ra từ nơi nào, là của ai. Sếp chu đáo đến từng tiểu tiết bữa này tiếp khách, món này phải có cái này, món kia phải có cái kia. Mọi việc theo chỉ đạo của sếp cứ răm rắp, răm rắp...Đám nhân viên dưới quyền sếp vừa nể sợ lại vừa thấy thương cho sếp. Đôi lúc lại nghĩ, sếp lo hết phần lo của người khác, tư duy luôn cái phần lẽ ra của người khác
Một hôm, bố vợ sếp đột ngột qua đời. Lẽ tất nhiên cơ quan lũ lượt kéo nhau đi viếng đông hơn hội. Ai ai cũng mủi lòng (hoặc cố tỏ ra mủi lòng) khi thấy sếp mặc áo quẩn tang, cúi đầu rũ rượi bên áo quan người quá cố. Ai đi ngang qua sếp cũng cố tình đi chậm hơn phần thì để chia buồn, phần khác để cho sếp ... điểm danh. Lẽ dĩ nhiên, ai cũng hiểu việc nhà sếp, chả đến lượt sếp lo thì cũng đã đâu vào đấy rồi nên chả đứa nào hỏi han xem anh có cần gì không, em giúp...
Vì cũng chẳng cần phải giúp gì , lại chả mấy khi có díp hội họp, sau khi đi đám tang về, bè lũ đi đám lúc nãy kéo nhau đến một cái quán sang trọng để liên hoan xả xui, lại lấy cớ là chia tay một anh sắp chuyển công tác. Ngồi được một lúc thì ...sếp đến. Khác hẳn với dáng điệu rũ rượi lúc nãy, sếp tươi cười bắt tay và nâng ly cùng mọi người.
Có đứa nào đó kề tai hỏi một câu: "này, bố vợ mất thì nên buồn hay nên mừng nhỉ?"
Câu ấy bố ai trả lời được. Chỉ biết chồng tớ mà như thế thì tớ cho một phát ra đường luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét